13. Giữa tiếng máy bay gầm rú cực lớn, Tuế Tuế nhắm mắt yên lặng nghĩ: Nhất định đã nhận được rồi, nhất định sẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve áp út, có một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, lẽ ra nên gửi cho anh với văn kiện đó nhưng cuối cùng cô không nỡ.
Đây là món quà duy nhất anh tặng cô trong mười năm.
Cho đến giây phút cuối cùng, vẫn cảm thấy nhớ nhung và hy vọng, cô tự nhủ, nếu anh cười với cô, thì cô sẽ ở lại. Dù anh có gh.ét cô hay không thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Nhưng cuối cùng, anh không mỉm cười với cô.
Chắc anh không biết, mười năm quen biết, anh chưa từng mỉm cười với cô.
Chưa từng.
Chỉ khi một người thực sự gh.ét một người, anh ta mới kẹo kiệt đến mức một nụ cười cũng không cho.
Vậy cũng tốt. Cuối cùng cô cũng có thể hạ quyết tâm và lặng lẽ rời đi.
Tạm biệt, Lục Niên.
Tạm biệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gan-that-xa/286224/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.