Bản thân mình muốn hiện tại thay đổi tất cả 
Bởi vì nụ cười của nàng bây giờ không phải chân thật! 
Mưa rơi tí tách, gió lạnh nhẹ thổi qua. 
Vô hồn không quay đầu, ra khỏi cánh rừng, bóng dáng biến mất. 
Ảm Đạm tựa vào cạnh cửa nhà gỗ, nhìn mưa phùn, ánh mắt trầm xuống. Bỗng nhiên căng thẳng, trên lưng đôi tay nhỏ bé mềm mại. Ảm Đạm ngẩng đầu, thản nhiên cười. Xoay người ôm người đứng phía sau vào lòng, ôn nhu hỏi: "Dậy làm gì sao không ngủ nữa?" 
Nhược Khả Phi cúi đầu không nói gì, càng ôm chặt Ảm Đạm 
"Làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt Ảm Đạm biến mất, có chút khẩn trương nhìn người trong lòng. 
"Không biết, trong lòng cảm thấy trống vắng, là lạ." Nhược Khả Phi nhíu mày, nhẹ nói. Rốt cuộc làm sao thế này? Cô Vân bên cạnh mình, nhưng vì sao cảm thấy xa xôi. Càng cảm thấy xa xôi, càng ôm chặt hắn, muốn cảm thấy sự tồn tại của hắn. 
Đáy mắt Ảm Đạm hiện lên một tia hàn quang lạnh lẽo, thanh âm càng ôn nhu ;"Ta vẫn ở bên cạnh nàng, có phải trong bụng có đứa nhỏ, trong lòng luôn không yên?" 
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Ảm Đạm bất lực trả lời: "Có lẽ là có chút buồn." 
Ít ngày nữa chúng ta đi ra ngoài du ngoạn được không?"Ảm Đạm vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Nhược Khả Phi. 
"n." Nhược Khả Phi không có nói nhiều, ôn thuần gật đầu. 
"Lạnh không?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi chỉ mặc quần áo đơn bạc liền hỏi: 
"Không lạnh." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, vươn tay ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635763/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.