Tim ta bắt đầu đập mạnh từng nhịp, không thể khống chế.
“Là ai ngoài đó?!”
Bách Lý Kiều đột nhiên quát lên.
Ta lập tức trấn định.
Chủ động bước ra từ cạnh cửa, cất cao giọng:
“Phu nhân, là nô tỳ. Vừa rồi thấy có người vào phòng, mãi chẳng thấy người gọi, không biết có nên dâng trà hay không, nên đứng đợi ở đây.”
Bách Lý Đại phẩy tay: “Không cần, lui xuống đi.”
Ta cúi đầu đáp: “Vâng.”
Rồi xoay người đi về phía bên hành lang.
Vừa đi được hai bước, trong phòng lại vang lên tiếng Bách Lý Kiều:
“Không đúng. Vừa nãy ta không nghe thấy bước chân nàng tiến vào. Lão Đại, ngươi ra xem đi.”
Ta không hề đổi nhịp chân.
Bách Lý Đại đã đi ra, gọi giật ta lại đúng lúc ta bước đến khúc ngoặt hành lang.
Ta c.ắ.n răng, quay người định đối mặt.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy một vật.
Một vật tuyệt đối không nên xuất hiện vào lúc này.
12
Đó là một viên sáp đỏ nhỏ xíu.
Bị nhét kín trong khe cột hành lang.
Cột hành lang vốn màu đỏ, viên sáp cũng đỏ, nếu không để ý kỹ, căn bản chẳng thể nào phát hiện.
Sao ta lại nhìn thấy được? Bởi độ cao của viên sáp ấy, ngang đúng tầm mắt ta.
Và loại sáp đỏ này, ta đã từng thấy qua rất nhiều lần.
Ngay lúc ấy, Bách Lý Kiều cũng xuất hiện ở cửa, híp mắt nhìn ta, chậm rãi vẫy tay:
“Ngươi, lại đây.”
Giây kế tiếp.
Ta gỡ viên sáp ra, bóp nát, ném thẳng lên không.
Một chùm ánh sáng trắng chớp lóe giữa màn đêm, luồng khói trắng cay xè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.