7
Sáng hôm sau, Bách Lý Tam dẫn chúng ta lên núi.
Hắn vẫn giữ dáng vẻ chất phác dè dặt, nói nhiều một chút là mặt đỏ lên, khiến mấy tỳ nữ phải len lén đưa tay che miệng cười.
Sơn trang được xây men theo sườn núi, ngói lưu ly tầng tầng lớp lớp như thân mãng xà uốn lượn, lầu các cao thấp ẩn hiện giữa rừng xanh rậm rạp. Chỉ có nơi đỉnh núi là le lói ánh kim nhàn nhạt.
Tiệc tẩy trần được cử hành trong một sảnh đường thanh nhã.
Tại đây, ta đã gặp ba người còn lại trong số những nhân vật cốt cán của Bách Lý thị.
Bách Lý Nhị, vị hôn phu tương lai của ta, là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, nụ cười ôn hòa chân thành. Khi hành lễ, đôi mắt đen sáng ấy vẫn luôn nhìn ta mà mỉm cười.
Cô cô Bách Lý Kiều, tay dắt theo một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi, dung mạo nhu hòa dịu dàng.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Thất công chúa, bọn ta là người trong giang hồ, lễ nghi vốn có phần thô lậu. Nhưng lão Nhị vì muốn sớm nghênh đón người, nên đêm qua đã dẫn một đám đệ t.ử bận rộn suốt canh dài. Trong lòng nó, thật sự rất coi trọng hôn sự này.”
Ta mỉm cười nhã nhặn: “Đa tạ đã nhọc lòng.”
Dứt lời, ta đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên kia, kẻ ngồi xe lăn.
Hắn thần sắc đờ đẫn, thân thể cứng ngắc như tượng gỗ, chẳng khác gì một xác sống.
Bách Lý Kiều thở dài:
“Đây là đại ca ta, Bách Lý Không. Mười mấy năm trước trong lúc luyện công tẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040905/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.