Phụ thân bật cười: “Cho dù họ có gây đại họa, phụ thân cũng có thể đưa họ bình an trở về. Con đừng lo, chậm nhất trước đợt tuyết lớn, phụ thân nhất định sẽ đưa hai vị sư huynh đến đoàn tụ với con.”
Ta nghĩ, cũng phải.
Phụ thân ra tay, còn gì đáng lo? Khi xưa A nương thường bảo—
Đừng nhìn phụ thân sống ẩn trên núi, chứ võ công còn cao hơn cả những vị đại tông sư nổi danh nhất giang hồ, trí mưu lại hơn cả những bậc lão thần trên triều đình. Trên đời này, nếu là chuyện phụ thân muốn làm, thì không gì có thể ngăn nổi người.
Mỗi khi A nương nói những lời đó, ánh mắt sáng rực, hạnh phúc đến gần như tràn khỏi khóe mi.
Nhưng năm ấy tuyết lớn.
Phụ thân không đến Kinh thành.
Ta đợi một tháng trong căn nhà vắng lặng kia.
Năm ngoái.
Phụ thân vẫn không tới.
Bệnh cũ của ta, xưa nay là điều phụ thân xem trọng nhất, thậm chí còn hơn cả mạng sống của chính mình.
Nếu đến giờ người vẫn chưa xuất hiện.
Ắt hẳn đã xảy ra chuyện rồi.
6
Dưới ánh trăng tái nhợt.
Ta nhìn về phía hậu sơn mờ mịt trong màn đêm, nơi ấy chính là chỗ cư trú thực sự của Bách Lý thị nhất tộc.
Đại sư huynh, nhị sư huynh, và phụ thân đều từng đến đó.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, nơi ấy chỉ là một mảng đen kịt như muốn nuốt trọn mọi thứ.
Ta thu ánh mắt, định quay lại giường.
Bỗng nhiên.
Trước mặt ta chậm rãi hiện lên một gương mặt.
Chỉ có một gương mặt.
Hai con mắt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040904/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.