Lý Tiêu Tiêu lê bước chân đầy mỏi mệt về nhà, cô thật sự mệt lắm rồi. Đúng cô yêu anh, rất yêu anh. Nhưng hiện tại nhà cô đang có vấn đề về tài chính cộng với việc ba cô đang nằm viện chỉ có Phúc Hoa mới có thể giúp nhà cô trong lúc đốn cùng thế này được thôi. “Xin lỗi anh Vương Hạo, em không đủ can đảm để trốn đi cùng anh, em còn phải chống đỡ sản nghiệp nhà họ Lý, làm sao đây anh, nếu có cơ duyên, em chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại, xin lỗi anh” – Tiêu Tiêu nhắm nghiền mắt lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, rốt cuộc tại sao ông trời lại bất công thế với chuyện tình hai người chứ?
Cô phải kết hôn với người khác, Trương Tuấn. Anh yêu thầm Tiêu Tiêu tới nay đã bốn năm, kể từ lúc cô ấy còn học lớp mười, còn anh chỉ là bác sĩ thực tập chưa nổi. Anh thấy cô, nhưng cô không hề thấy anh, anh đem lòng yêu cô, nhưng có thể cô quên anh từ lúc nào chẳng hay, hoặc là cơ bản cô chưa để ý qua. Cho đến một ngày…. Mới có như ngày hôm nay, anh có thể cưới cô rồi. Nhưng không ngờ hôm nay Vương Hạo cũng tới, anh bắt cóc cô dâu chạy ra ngoài mà chẳng ai hay, không ngờ đen đủi lại gặp tai nạn...