Làm xong tất cả, Ninh Hữu Phương dẫn Ninh Tịch ra khỏi Thái Bạch lâu, từ từ đi trở về. Lúc này ước chừng đã là giờ tý, các cửa hàng dọc hai bên đường đều đóng cửa.
Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đường một mảng ngân bạch.
Ninh Hữu Phương có chút lo lắng nhìn Ninh Tịch một cái:’’Tịch nhi, chắc con đã mệt chết đi, hay là cha cõng con về nhé’’.
Ninh Tịch lắc đầu cự tuyệt:’’Không cần, con một chút cũng không mệt’’. Ninh Hữu Phương cũng bận rộn cả ngày mới là người mệt nhất, nàng làm sao có thể nhẫn tâm để cho Ninh Hữu Phương cõng nàng về.
Nghĩ đến cái này, Ninh Tịch nhịn không được thở dài vài câu:’’ Cha, ngày nào người cũng bận rộn như thế, thật sự là rất vất vả’’.
Ninh Hữu Phương cười sảng lãng:’’Đây đã là cái gì, chỉ cần con cùng Ninh Huy có thể có cuộc sống thật tốt, lại mệt mỏi như vậy cha cũng cam tâm tình nguyện’’.
Nghe lời nói này, hốc mắt Ninh Tịch lại nóng lên.
Ninh Hữu Phương mặc dù có rất nhiều tiểu tật xấu nhưng hắn là người cha tốt nhất trên đời. Luôn yêu thương con gái như vậy. Nhất là đối với nàng, quả thực là cưng chiều không có quy tắc.
Kiếp trước, nàng xem những điều này là hiển nhiên. Cho đến khi tận mắt chứng kiến Ninh Hữu Phương nhận hết thống khổ mà chết, một khắc kia, nàng cảm thấy tất cả đều sụp đổ…
Những đau khổ đè nén, những thứ tàn khốc mà Ninh Tịch không muốn nhớ đến kia, toàn bộ xông lên trong lòng. Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152363/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.