Củ cải khắc hoa kia dạo qua tay của chư vị đầu bếp một vòng mới quay lại về trên tay Ninh Hữu Phương.
Khi mọi người nhìn Ninh Hữu Phương dạt dào đắc ý thì cảm thấy vừa buồn cười lại quen mắt.
Hồ lão đại nhịn không được than thở vài câu:’’Ta vốn tưởng rằng Hồ Thanh đã là thông minh rồi, nhưng so với Tịch nha đầu thật sự là kém xa’’.
Chân mập mạp liền phụ họa:’’Đúng vậy, đồ đệ ngốc kia của ta lại càng không có cách nào nhấc ra a’’.
Ninh Hữu Phương nghe đến toàn thân thoải mái, trên mặt còn phải nặn ra nụ cười khiêm tốn:’’Đâu có đâu có, quá khen quá khen’’. Đây quả thực là giống với một cái thổ địa chủ giàu đến chảy mỡ đang nói:’’Ta rất nghèo, ta đặc biệt nghèo’’, thực khiến cho người ta hận mà.
Vương mặt rổ chua lòm nói một câu:’’Thật là có chút thông minh, cũng không biết có thể tiếp tục học bao lâu’’. Nữ tử làm học đồ trong hiện tại ngày càng ít, không biết có thể nhịn đến ngày xuất sư hay không.
Những lời này liền chọc trúng nỗi đau buồn âm thầm trong lòng Ninh Hữu Phương, nụ cười lập tức cứng lại rồi.
Theo thường lệ là Hồ lão đại cười hòa giải:’’Tốt lắm tốt lắm, sự tình sau này thì để sau này nói. Tóm lại Tịch nha đầu thông minh lanh lợi, có tài năng thiên phú, là một mầm non tốt khó gặp. Chúng ta đều nên vì Ninh lão đệ có người nối nghiệp mà vui vẻ mới đúng’’.
Ninh Hữu Phương cười nhẹ một tiếng, sắc mặt dễ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152355/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.