Chương trước
Chương sau
Nguyễn thị tràn đầy mong đợi, chờ Ninh Huy thi xong trở về.

Ninh Hữu Phương mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng cũng ôm chút ít kỳ vọng.

Trước kia hắn một lòng mong Ninh Huy thừa kế thủ nghệ của mình, hiện tại đã có Ninh Tịch, phần tâm tư này cũng nhạt bớt, đối với cuộc thi học trò nhỏ của Ninh Huy cũng coi trọng nhiều hơn.

Nếu Ninh Huy có thể đỗ học trò nhỏ, sẽ trở thành người có công danh, có thể thoát khỏi vận mệnh mấy đời đều là bạch đinh của Ninh gia. Đối với Ninh gia mà nói, trăm phần trăm đó là một chuyện tốt. Nhưng Ninh Tịch lại là người duy nhất biết rõ kết quả kỳ thi này của Ninh Huy. Mỗi lần nghĩ đến kiếp trước Ninh Huy thi không đậu, tinh thần sa sút cùng thất vọng, trong lòng liền mơ hồ đau, âm thầm mong mỏi kỳ tích sẽ xuất hiện.

Nếu ngay đến chuyện trùng sinh còn có thể xảy ra, thì có lẽ, vận mệnh của Ninh Huy cũng sẽ không giống kiếp trước đi, nói không chừng, hắn có thể khảo trúng đâu. Ninh Tịch nhiều lần an ủi chính mình. Bởi vì có tâm sự, lúc làm việc cũng không chuyên chú bằng trước kia.

Tiểu Tứ đã sớm thấy sự khác thường của Ninh Tịch, nhịn không được thấp giọng hỏi:’’Tịch muội tử, muội là sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?’’ Ít cười, nói chuyện cũng thiếu nhiều so với trước kia, thỉnh thoảng lại nhíu mày, hiển nhiên là có tâm sự.

Ninh Tịch phục hồi lại tinh thần, cười cười, thuận miệng nói:’’Không có việc gì’’, liền cúi đầu tiếp tục xắt thức ăn.

Tiểu Tứ tràn ngập nhiệt tình thì bị xối một gáo nước lạnh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Vương Hỉ nhìn thấy tất cả, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhịn không được cười nhạo:’’Tiểu Tứ, ngươi thật là xen vào chuyện người khác, Tịch muội tử thật tốt, có thể có chuyện gì’’.

Hắn đã sớm nhìn tiểu Tứ không vừa mắt, trong vài người bọn họ, tiểu Tứ là thanh tú nhất, lại là người thân với Ninh Tịch nhất. Khó có thể có cơ hội tốt như vậy, phải chế nhạo vài câu mới thống khoái.

Tiểu Tứ không muốn cùng hắn tranh chấp, im lặng không nói cúi đầu làm việc.

Vương Hỉ chiếm thế thượng phong, tâm tình thật tốt, cười hì hì nhìn về phía Ninh Tịch, ân cần hỏi:’’Tịch muội tử, ta đã làm xong phần của mình, ta tới giúp muội một chút nhé?’’

Ninh Tịch cười nhạt, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt:’’Không cần, đao công của muội còn kém xa so với các huynh, phải luyện tập nhiều mới được, không thể lười biếng’’.

Vương Hỉ đụng phải cây đinh mềm, nụ cười cũng không nhịn được.

Tiểu Tứ thấp giọng cười rộ lên.

Vương Hỉ đầy bụng tức, lập tức trừng tiểu Tứ:’’Tiểu Tứ, ngươi cười cái gì?’’

Tượng đất cũng có ba phần tức giận, huống chi ở trước mặt một cô gái xinh đẹp, là nam hài tử làm sao có thể chịu yếu thế. Tiểu Tứ luôn luôn nhu thuận, thế nhưng bây giờ cũng đáp trả một câu:’’Ta thích cười liền cười, ngươi có thể quản sao?’’

Cơ bản là Vương Hỉ không nghĩ tiểu Tứ dám mạnh miệng, lại thấy Hồ Thanh cùng tiểu Thuận ở một bên xem náo nhiệt, cơn tức trong lòng liền từ từ xuất ra. Trong lúc mất bình tĩnh, liền vọt tới trước mặt tiểu Tứ, một tay níu lấy cổ áo tiểu Tứ:’’Ngươi mới vừa nói cái gì? Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa’’.

Đổi lại là trước kia, tiểu Tứ đã sớm lùi bước, liên tục nói xin lỗi. Nhưng không biết hôm nay như thế nào, tính tình tiểu Tứ bộc phát, ngạnh cổ đáp:’’Nói thì nói, ta muốn cười liền cười, không mượn ngươi xen vào’’.

Vương Hỉ nghiến răng ken két, khóe mắt lại thấy Ninh Tịch ân cần nhìn tiểu Tứ một cái, tính khí lập tức không đè ép được, mạnh mẽ cho tiểu Tứ một đấm.

Tiểu Tứ không đề phòng, cứng rắn bị một đấm này, kêu lên một tiếng:’’Ôi chao ơ’’.

Mọi người đang nhàn nhã xem náo nhiệt giật mình, vội vàng đi đến khuyên can.

Tiểu Thuận kéo lấy Vương Hỉ, cau mày khuyên nhủ:’’Vương Hỉ, ngươi bị cái gì, mau buông tay, nếu để Chu đầu bếp biết được, khẳng định sẽ tìm ngươi tính sổ đấy’’.

Hồ Thanh thì dùng sức kéo tiểu Tứ ra, thấp giọng nói:’’Tiểu Tứ, ngươi đánh không lại Vương Hỉ đâu, đừng làm rộn, kiên nhẫn một chút’’.

Những lời này thiêu đốt hoàn toàn cơn tức trong lòng tiểu Tứ, không ngó ngàng quan tâm, gào lên:’’Ta sao không đánh lại hắn, ngươi buông tay, ta…ta phải đánh hắn ngay bây giờ. Ỷ vào vóc dáng cao to, cả ngày khi dễ người khác, hừ’’.

Vương Hỉ tính tình vốn đã nóng nảy, lại nghe những lời của tiểu Tứ càng them căm tức, cao giọng la ầm lên:’’Đến đây, có bản lĩnh thì chúng ta ra ngoài đọ sức’’.

Tiểu Tứ không biết như thế nào, hừ một tiếng, từ trong tay Hồ Thanh dãy ra, nhào tới.

Vương Hỉ cũng không phải là người cam lòng để cho người khác làm chủ, lập tức đẩy tiểu Thuận, cùng tiểu Tứ quấn thành một đoàn.

Hai người không cẩn thận đụng phải tấm thớt gỗ, ‘’Đông’’, phát ra một tiếng vang thật lớn rơi xuống mặt đất. Cải trắng rơi đầy đất, bị hai người giẫm đạp lên, thật là khiến cho người ta không đành lòng nhìn đến.

Các đầu bếp nhìn không được, cũng đi lại can ngăn, phòng bếp to như vậy nhanh chóng loạn thành một đoàn.

Ninh Tịch nghẹn họng nhìn trân trối, theo phản xạ hô:’’Cha, cha mau tới, bọn họ đánh nhau rồi’’.

Vừa dứt lời, bóng dáng Ninh Hữu Phương liền xuất hiện trong phòng bếp lớn. Hắn nhìn Vương Hỉ đang dây dưa không ngừng với tiểu Tứ, lại nhìn mắt đất chật vật, lửa giận xông ra:’’Tất cả dừng lại cho ta’’.

Tiếng rống mười phần trung khí kia làm tiểu Tứ và Vương Hỉ giật mình, không hẹn mà cùng dừng tay.

Tóc Vương Hỉ tán loạn, nhìn rất chật vật. Tiểu Tứ càng thảm hơn, má trái bị đánh một quyền, sưng phồng lên.

Mặt Ninh Hữu Phương âm trầm, nổi giận đùng đùng đi lên phía trước, tức miệng mắng to:’’Hai người các ngươi ăn no rỗi việc không có việc gì làm đúng không? Sao lại đánh nhau ở chỗ này? Các ngươi hãy nhìn xem phòng bếp bị hai người các ngươi lãng phí như thế nào? Quả thực là không còn thể thống gì cả. Ta cho các ngươi thời gian là một nén nhang để thu thập sạch sẽ chỗ này. Nếu ta thấy có nửa điểm không sạch thì hôm nay các ngươi đừng nghĩ đến việc ăn cơm’’.

Vương Hỉ cùng tiểu Tứ mới vừa rồi còn giống như hai con gà chọi, bây giờ bị chửi thì đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ biết gật đầu.

Cơn giận của Ninh Hữu Phương còn chưa tan hết, trừng tiểu Thuận và Hồ Thanh một cái:’’Hai người bọn họ đánh nhau, các ngươi cũng không biết đem bọn họ kéo ra sao? Đều là đồ vô dụng’’.

Hồ Thanh nhỏ giọng giải thích:’’Chúng ta vừa rồi có kéo bọn họ, nhưng cơ bản là kéo không được…’’

Ninh Hữu Phương vừa nghe lời này, lại càng tức giận hơn, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hỉ một cái, lại nghĩ đến tính tình Vương mặt rổ bao che khuyết điểm, cảm thấy nhức đầu, tự nhiên đem lửa giận trút hết lên tiểu Tứ.

‘’Tiểu Tứ, ngày thường ngươi rất biết nghe lời, nhu thuận, hôm nay là như thế nào? Ngươi không biết nhường Vương Hỉ một chút sao?’’

Tiểu Tứ đầy bụng ủy khuất, vành mắt đều đỏ.

Ninh Tịch ở một bên nghe, nhịn không nổi nữa, chen miệng vào:’’Cha, chuyện này cũng không thể trách tiểu Tứ ca ca hết được. Vừa rồi là Vương đại ca động thủ trước’’, đến bây giờ mặt tiểu Tứ vẫn còn sung kia kìa. Ninh Hữu Phương sững sờ, nhìn sang Vương Hỉ.

Vương Hỉ vừa giận vừa hờn, nhưng cũng không dám không thừa nhận, gật đầu nhẹ, trong lòng lại càng them ghen ghét tiểu Tứ.

Ninh Hữu Phương lại khiển trách Vương Hỉ vài câu, Vương Hỉ cũng không dám lên tiếng, đem tất cả nhớ đến trên đầu tiểu Tứ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.