Trận phong ba nhỏ này tạm thời dừng lại.
Vương Hỉ với tiểu Tứ thu thập phòng bếp lớn, cả hai đều không thèm nhìn nhau. Hồ Thanh cùng tiểu Thuận cũng ngồi xuống hỗ trợ.
Ninh Tịch rất tự nhiên tiến tới bên cạnh tiểu Tứ, thấp giọng hỏi:’’Tiểu Tứ ca ca, mặt của huynh còn đau không? Muội đi vắt khăn nóng cho huynh chườm nhé?’’
Tiểu Tứ trong lòng rất vui sướng, gật đầu liên tục đáp ứng.
Vương Hỉ buồn bực hừ một tiếng, ồm ồm nói:’’Tịch muội tử, muội cũng quá thiên vị đi. Cánh tay ta cũng bị đánh sưng lên, tại sao muội không lấy khăn lông cho ta?’’
Ninh Tịch dở khóc dở cười, chỉ đành phải đáp một câu:’’Hảo hảo hảo, muội đi vắt hai cái khăn đến cho các huynh, các huynh mỗi người một cái’’.
Vương Hỉ lúc này mới vừa lòng, khiêu khích trừng tiểu Tứ một cái.
Tiểu Tứ hừ nhẹ, quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn Vương Hỉ nhiều thêm một cái.
Chỉ là khi Ninh Tịch cầm khăn nóng đi đến, hai người lập tức trưng ra nụ cười, trăm miệng một lời nói:’’Cho huynh trước’’, sau đó trợn mắt trừng đối phương.
Ninh Tịch vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được quở trách vài câu:’’Hai huynh cũng thật là, chuyện lông gà vỏ tỏi thôi mà cũng đánh nhau. Tổn thương hòa khí không nói, còn đem phòng bếp làm lộn xộn. Chúng ta ở đây là để làm học đồ, có thể ngày ngày làm việc cùng nhau cũng là một loại duyên phận. Cãi nhau ầm ĩ nhiều không tốt.
Tiểu Tứ có chút xấu hổ, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152349/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.