Lư Tỉnh Trần mỉm cười:
“Mẹ, con cũng không phải trẻ con nữa. Ý của mẹ con hiểu rõ. Nhưng mà…”
Anh nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Trình Quảng Lâm cười nói:
“Nhưng mà con cũng chưa hiểu rõ ràng lắm tâm tư của mình, đúng không?”
Hiểu con không ai bằng mẹ. Lư Tỉnh Trần có chút ngượng ngùng nói:
“Mẹ đã nhìn ra rồi?”
“Con là con mẹ, mẹ có thể nào không hiểu con sao? An Sâm là một đứa trẻ không tệ. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, đàn ông cũng có thể sinh con, các con ở cùng nhau cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện nối dõi tông đường của nhà họ Lư chúng ta. Mẹ và cha con chưa từng có ý kiến gì với chuyện của các con, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi.”
“Mẹ.”
Trải qua mười thế luân hồi, Trương Thái hậu đủ loại nhìn không vừa mắt Tiêu Thương Hải, vẫn là khúc mắc trong lòng Dương Tĩnh. Tuy rằng Trương Thái hậu cuối cùng cũng nhượng bộ, nhưng thực ra bà ấy đến chết cũng chưa từng thật sự tiếp nhận Tiêu Thương Hải.
Từng có bài học về chuyện ‘mẹ chồng nàng dâu’ không hợp nhau này, sự bao dung và tiếp nhận vô điều kiện của Trình Quảng Lâm khiến Lư Tỉnh Trần vô cùng cảm động.
Anh buông kéo, đi qua ôm lấy Trình Quảng Lâm, hôn lên hai gò má của bà, chân thành nói:
“Mẹ, mẹ thật tốt.”
Trình Quảng Lâm mỉm cười vỗ vỗ lưng anh:
“Cuộc đời của một người rất ngắn, đừng khiến cho bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517344/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.