Đi ở trên con đường kia, Dương Tĩnh đã không còn cảm thấy xa lạ.
Hắn vẫn thấy kỳ lạ, con đường này, là đường xuống suối vàng sao? Thế nhưng hắn biết đợi ở một bên đường, không phải cầu Nạ Hà, canh Mạnh Bà, mà là nơi thần bí kia.
Bàn đá kia… Còn có thể ở nơi nào chứ?
Nghĩ đến bàn đá thần kỳ, có thể thấy được mọi chuyện, Dương Tĩnh đột nhiên cảm thấy sương mù dày đặc xung quanh cũng trở nên đáng yêu, bước chân không khỏi cũng nhanh hơn.
Thế nhưng bất kể hắn đi bao lâu, bốn phía đều là sương mù im lặng, sương mù dày đặc này cũng không có nửa dấu hiệu là sẽ tan đi.
Hắn bắt đầu lo lắng, hô to:
“Thần tiên! Thần tiên người ở đâu? Ta là Dương Tĩnh, ta đã về rồi! Thần tiên!”
Thế nhưng gọi một lúc cũng không có người trả lời. Dương Tĩnh mấy năm gần đây làm Hoàng đế đến quen, tính tình cũng lớn hơn, không khỏi tức giận:
“Sao lại không có ai vậy chứ? Cho dù là đường xuống suối vàng, cũng phải có Hắc Vô Thường Bạch Vô Thường gì đó luân phiên dẫn đường chứ! Đây là đạo đãi khách của Âm phủ à!”
“Ha ha…”
Một tiếng cười trong vắt trầm thấp truyền đến bên tai.
Dương Tĩnh chấn động, lập tức trở nên thành thật.
“Ngươi biết rõ đây không phải là Âm phủ, sao có Hắc Vô Thường Bạch Vô Thường được chứ.”
Sương trắng xung quanh từ từ tản đi, lộ ra hoa cỏ xanh tươi, trời quang núi đá. Một thân ảnh màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517326/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.