Thân thể của Dương Tĩnh tuy rằng từ từ suy yếu, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của hắn, bao gồm cả chuyện phòng the.
Tiêu Thương Hải vốn mỗi thành còn có thời gian vài ngày được ở phía trên, nhưng từ khi biết thời gian của Dương Tĩnh không còn nhiều, y cũng không tính toán chuyện trên dưới nữa. Chỉ cần có thể khiến người âu yếm vui vẻ, còn có việc gì là y không muốn làm?
Màn giường hạ xuống, Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Thịnh đang làm việc phu thê ân ái. Ánh nến trong tẩm điện vụt tắt, mọi người gác đêm ở bên ngoài đều biết nặng nhẹ mà đóng cửa điện lại.
Tiêu Thương Hải cười mắng:
“Đã nói ngươi đừng có liếm nữa, ngứa muốn chết.”
Bên hông y có một chỗ thịt ngứa, bình thường chọc một chút thì không sợ ngữa, nhưng Dương Tĩnh lúc ở trên giường lại thích liếm trêu chỗ đó của y, khiến y cười không ngừng, thân thể không ngừng run rẩy.
Dương Tĩnh nói:
“Chơi thế mới vui. Nhược điểm lớn nhất của ngươi nằm trong tay ta, còn không phải nghe lời sao?”
“Hoàng thượng, người ta nghe lời.”
Tiêu Thương Hải cười nhẹ, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, cọ cọ nói:
“Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, không bằng mau thúc ngựa chạy đi.”
Dương Tĩnh vỗ một cái lên đầu nhũ y giơ lên, nói:
“Trẫm đây thích chậm rãi đi từng bước, cho yêu nghiệt nhà ngươi chết!”
Tiêu Thương Hải cười thấp một tiếng:
“Không biết đến lúc đó là cho ai chết.”
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517322/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.