Vũ Hợp năm thứ hai mươi bốn, Dương Kiện đánh cho liên minh Bắc Hồ và Hạ Kim muốn ngóc đầu dậy một trận đại bại, năm ấy mười tám tuổi, đánh một trận thành danh, cho dù mấy đại thần trong triều không coi trọng hắn cũng á khẩu không nói gì được.
Dương Tĩnh cực kỳ đắc ý, nói với Lục Trạc, Tiêu Bá Nguyên cùng đám đại thần nội các:
“Kiện nhi bình thường yên lặng ít nói, vừa nhìn đã biết là một hài tử thành thật, không ngờ lúc đánh nhau lại giảo hoạt như thế, khiến người Bắc Hồ và Hạ Kim chịu thiệt nhiều, năm đó đọc sách còn không thấy nó linh hoạt như thế. Ha ha ha.”
Lục Trạc oán thầm: Ngài đây là đang khoe khoang đi? Chính là khoe khoang? Nhất định là khoe khoang!
Trên mặt vẫn cười nói:
“Nhị điện hạ đại trí giả ngu. Năm đó thần từng nghe Sở Tướng quân khích lệ, tư chất của nhị điện hạ rất tốt, trời sinh là nhân tài luyện võ. Đáng tiếc là bái Tạ đại nhân vi sư, Sở Tướng quân không thu được một đồ đệ này, thường xuyên than đáng tiếc.”
Tiêu Bá Nguyên là thân cữu cữu, ngược lại không tiện khen ngoại chất của mình, bởi vậy chỉ cười cười vuốt râu không nói gì, sự đắc ý trong mắt lại giống hệt như Thịnh Huy đế.
Nhìn xem nhìn xem, không hổ là cốt nhục thân sinh của đệ đệ ta, không hổ là nhị Hoàng tử mà Hoàng đế của chúng ta tự mình dạy dỗ ra, vừa hiểu chuyện, vừa phân rõ phải trái, tận tay đánh cho người Bắc Hồ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517321/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.