Dương Tĩnh yên lặng nhìn y, đáy lòng vô cùng rung động.
Được một người vô cùng ưu tú như vậy yêu, là một chuyện may mắn biết bao, hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng song song với thỏa mãn, Dương Tĩnh còn cảm giác được một loại đau nhức sâu đậm.
Qua không bao lâu nữa, hắn sẽ bỏ lại bầu bạn yêu dấu như thế, một mình rời đi. Khi đó, Tiêu Thương Hải sẽ khổ sở như thế nào, thương tâm như thế nào đây? Hắn sao có thể nhẫn tâm, để lại ái nhân quanh quẩn trên cõi đời này một mình chứ?
Hắn nói không nên lời, nắm chặt tay Tiêu Thương Hải đặt lên ngực.
Tiêu Thương Hải khiếp sợ nhìn hắn, chân tay có chút luống cuống:
“Ký Nô, ngươi…”
Có một giọt nước rơi xuống trên mu bàn tay của Tiêu Thương Hải, Dương Tĩnh lúc này mới phát hiện ra, bản thân mình lại đã rơi lệ đầy mặt.
Thật mất mặt. Hắn thế nhưng cũng không muốn nói gì cả, chỉ lắc đầu, ôm lấy Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải xoa xoa lưng hắn, hoảng loạn nói:
“Ngươi xem ngươi…. Sao lại khóc chứ? Ta nói ra điều gì khiến cho ngươi đau lòng sao?”
Dương Tĩnh rầu rĩ nói:
“Không có. Ngược lại còn rất vui.”
Tiêu Thương Hải bật cười:
“Vui vẻ đến mức bật khóc? Này thật đúng là dọa người. Ta nói bệ hạ, ngươi là muốn để ta dỗ dành ngươi sao?”
Dương Tĩnh chôm mặt bên cổ y, khàn khàn nói:
“Thương Hải, nếu có một ngày nào đó, ta đi trước ngươi một bước thì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517297/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.