Ngày mười lăm tháng mười hai, sinh thần của Đại Hoàng tử Dương Quang Vinh.
Trong Hi Ninh cung của Thái hậu từ sáng sớm đã trở nên náo nhiệt. Các loại đồ vật dùng để chọn đoán tương lai đều được chuẩn bị đầy đủ hết.
Vốn lễ trảo chu của Hoàng tử, đều là được cử hành ở trong hậu cung, có vài Thân vương cùng mệnh phụ cũng sẽ tiến cung đứng ngoài xem lễ. Nhưng lần này, Dương Tĩnh lại chuyển lễ trảo chu của nhi tử vào đại điện Minh Chính trước triều.
Sáng sớm sau khi các đại thần vào triều, ở ngoài điện Minh Chính xếp hàng ổn thỏa, liền thấy ở giữa đại điện trải một tấm thảm đỏ êm dày, phía trên bày đủ loại đồ vật, hai bên cạnh còn bày mấy tấm bình phong hoa văn lê cúc, phía sau bình phong hình như có đặt phượng ỷ.
Những người tin tức nhanh nhạy sớm biết việc này là gì, mọi người bắt đầu trao đổi tin tức cho nhau.
Quả nhiên Hoàng thượng rất nhanh đã vào triều, tiếp theo đó Thái hậu giá lâm, Hoàng hậu giá lâm, tần phi trong hậu cung cũng theo tới. Cũng vì niệm tình Tiêu Uyển Nương trong lúc Hoàng hậu không có mặt thì có công chăm sóc Đại Hoàng tử, vì vậy Dương Tĩnh đặc biệt hạ chỉ, cũng cho nàng đến, ngồi ở dưới các phi tần phía sau bình phong.
Tiêu Thương Hải lại không ngồi ở phía sau bình phong, mà là ôm Đại Hoàng tử Dương Quang Vinh trực tiếp ngồi ở bên phải phía dưới Dương Tĩnh.
Đây là lần đầu tiên quần thần nhìn thấy nhi tử đầu tiên của Thịnh Huy đế Đại Thịnh ở khoảng cách gần như thế, cũng là Trưởng tử Dương Quang Vinh do Hoàng hậu sinh ra.
Các đại thần có chút nhanh nhạy đã đoán được quyết định của Hoàng thượng.
Dương Tĩnh nói:
“Các ái khanh, hôm nay là lễ trảo chu của nhi tử thứ nhất của trẫm, Hoàng Trưởng tử của Đại Thịnh. Trẫm mời các khanh cùng tham gia.”
Thừa tướng Úy Liêu là người đầu tiên nói:
“Thần chúc mừng sinh thần một tuổi của Hoàng Trưởng tử.”
Chúng thần phía sau cũng theo đó, cùng kêu lên:
“Thần chúc mừng sinh thần một tuổi của Hoàng Trưởng tử.”
Dương Quang Vinh cũng thực sự không chịu thua kém, trước tình huống như vậy cũng không luống cuống, trái lại mắt mở to phấn chấn nhìn loạn xung quanh, hai chân nhỏ mạnh mẽ đạp đạp trên đùi Tiêu Thương Hải, thân thể nho nhỏ dưới sự giúp đỡ của y đứng đặc biệt thẳng.
Dương Tĩnh nói:
“Hoàng hậu, bắt đầu đi.”
Tiêu Thương Hải gật đầu.
Dương Tĩnh ra hiệu cho Hạ Khởi.
Hạ Khởi bế Hoàng Trưởng tử, đi xuống dưới bậc, đặt Dương Quang Vinh vào giữa tấm thảm đỏ.
“A nha?”
Dương Quang Vinh ngồi ở giữa, nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu đều ngồi ở phía trên, liền muốn đi lên.
Tiêu Thương Hải đứng dậy đi xuống, ngồi xổm bên cạnh, dỗ dành nói:
“Vinh nhi, nhìn mấy thứ xung quanh đi, bắt một cái nào.”
Đồ vật dùng để chọn đoán tương lai đương nhiên càng xinh đẹp càng tốt, nhưng đồ vật dùng để chọn đoán tương lai của Hoàng gia không hề giống với nhà bách tính bình thường. Thân là Hoàng Trưởng tử của Đại Thịnh, vừa sinh ra đã có được tất cả, không có gì là bọn họ thiếu hay cần, ngoài trừ vị trí của một người duy nhất.
Bởi vậy trên thảm thả bút mực giấy nghiên, cầm kỳ thi họa, lệnh bài chiếu tướng, tửu lệnh trù đồng cùng một thanh kiếm nhỏ bằng ngọc. Những thứ của gia đình bình thường như bàn tính, hộp cơm, con dấu gì đó, cũng không có.
Dương Quang Vinh ngồi im một chỗ, nhìn Tiêu Thương Hải, lại nhìn mấy thứ bên người một chút, tiện tay bắt lấy một chiếc bút lông, kéo kéo, ném sang một bên. Lại thấy thanh kiếm nhỏ bằng ngọc rất đẹp kia, hình như có chút thích, bắt lấy, nhưng đại khí là nghĩ quá lạnh, chạm một cái, liền không để ý đến nữa.
Bé chọn trái chọn phải, nữ quyến phía sau bình phong cùng với quần thần bên dưới đều vương dài cổ ra nhìn.
Dương Tĩnh cũng đi xuống khỏi bệ, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải dỗ dành Dương Quang Vinh:
“Vinh nhi, thích thứ gì liền lấy thứ đó, nhanh bắt lấy đi.”
Trương Thái hậu gấp đến độ bắt đầu đứng lên phía sau tấm bình phong.
Cuối cùng Dương Quang Vinh bắt một cái trù đồng, vung hết tửu lệnh ở bên trong ra, lung la lung lay đi đến chỗ Tiêu Thương Hải.
Thừa tướng Úy Liêu lập tức chúc mừng:
“Chúc mừng bệ hạ. Phải có nền tảng vững chắc mới có thể phát triển, kết giao thiên hạ, Đại Hoàng tử lớn lên sẽ có ý chí bao dung được vạn vật.”
Lão nhân này thật biết ăn nói.
Lúc này Dương Quang Vinh đi đến bên cạnh Tiêu Thương Hải, nghiêng đầu nhìn Dương Tĩnh, Dương Tĩnh đang khom lưng, miếng ngọc bội vàng rực lúc lắc lúc lắc bên người.
Dương Quang Vinh thích những thứ có màu sắc rực rỡ sáng bóng, hai mắt lập tức sáng lên, nhảy đến bắt lấy, túm thứ bên hông Dương Tĩnh không chịu buông tay.
Dương Tĩnh đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, nói:
“Hoàng nhi thật là có ánh mắt tốt, nhìn trúng thứ này của trẫm. Được! Trẫm thưởng cho con là được.”
Nói rồi liền tháo ngọc bội Hoàng Long ở bên hông xuống.
Trong lòng mọi người đều thầm giật mình một cái, chỉ có Thái Khanh tự Trường sử Tiêu Bá Nguyên rộ ra nét cười nơi đáy mắt.
Dương Quang Vinh một tay cầm ngọc bội, một tay nắm tửu lệnh trù đồng, cảm thấy mỹ mãn đứng im một chỗ.
Hạ Khởi đứng lên, tuyên bố:
“Đại Hoàng tử bắt được một ngọc bội Hoàng Long, một tửu lệnh trù đồng.”
Dương Tĩnh đặt Dương Quang Vinh ngồi ở trên đùi, nói:
“Tuyên chỉ, Đại Hoàng tử trong sinh thần một tuổi bắt được ngọc bội Hoàng Long của trẫm, là có chí làm con thiên hạ, đây chính là thiên ý! Hôm nay lập làm Thái tử, nhập chủ Đông cung!”
Đại thần phía dưới ít nhiều gì cũng có suy đoán, đặc biệt là sau khi Đại Hoàng tử bắt được ngọc bội Hoàng Long của Hoàng thường, càng hiểu rõ tình thế hơn. Chỉ là không ngờ được Hoàng thượng lại lập tức hạ chỉ.
Úy Liêu tuy rằng không tán thành việc Hoàng thượng lập Thái tử sớm như thế, còn muốn nhìn xem tư chất sau này của hài tử hơn nữa. Nhưng Đại Hoàng tử là trưởng tử do Hoàng hậu sinh ra, thân phận cùng địa vị đều không thể dị nghị. Lại nhìn Hoàng thượng tâm ý đã định, thực sự không cần phản đối.
Phần lớn triều thần vì ba chữ ‘Đích Trưởng tử’ (con trưởng dòng chính),cũng không dị nghị.
Bởi vậy Dương Quang vào ngày sinh thần một tuổi của mình, thuận lợi được phong làm Thái tử.
Sau sinh nhật của Dương Quang Vinh không lâu là đến Tết Âm lịch, trong cung ngoài cung đều rất bận rộn.
Đợi sau khi qua tết Âm lịch không lâu, đến tháng hai Thái hậu chọn một giờ lành, đón nhị tiểu thư của nhà Trương Thị lang vào cung.
Dương Tĩnh phong nàng ta làm Tiệp dư.
Kiếp trước vị Tiệp dư Trương thị này không có tiến cung. Bởi vì khi đó đánh vào Vương đình người Hồ thất bại, không cứu được Tiêu Thương Hải về, Dương Tĩnh chán ngán thất vọng có thừa, thích mượn rượu giải sầu, chịu đủ mọi tính toán của các phi tần trong cung. Vì vậy trong ba năm Tiêu Thương Hải lưu lạc trên thảo nguyện, hậu cung liền có thêm vài Hoàng tử cùng Hoàng nữ. Trong đó có một nhi tử của Trương Hiền phi, chính là Hoàng thứ tử của Dương Tĩnh, gọi là Dương Cát.
Nhưng có lẽ bởi vì hai người có quan hệ là biểu huynh biểu muội, huyết thống quá gần, Dương Cát từ nhỏ đã tỏ ra ngu dại, Dương Tĩnh rất không thích. Nhưng khi Dương Cát còn nhỏ thì bệnh trạng không lộ rõ, khi ấy Trương Hiền phi một lòng muốn cho nhi tử làm Thái tử, tự nhiên là không hy vọng hậu cung xuất hiện thêm nhiều tần phi cùng Hoàng tử, cho nên vị đường muội này của nàng ta cũng không có cơ hội tiến cung.
Nhưng kiếp này Tiêu Thương Hải đã sớm trở về. Trương Hiền phi không được sủng ái, cũng không có cơ hội đến gần Hoàng thượng như kiếp trước. Hoàng Thái hậu muốn củng cố thế lực nhà mẹ đẻ, lại muốn phân sủng của Hoàng hậu, liền đón chất nữ này vào trong cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]