Sự ấm áp giữa hai người kéo dài trong chốc lát, Tiêu Thương Hải nói:
“Ngày hôm nay ngươi dùng ngọ thiện với Khang Vương ở Vĩnh Hòa cung à?”
Dương Tĩnh thở dài:
“Cũng không phải vậy sao.”
Rồi không nói thêm nữa.
Tiêu Thương Hải nhìn thần sắc của hắn, mỉm cười, nói:
“Khang Vương lại cầu ngươi cái gì?”
Khang Thân vương Dương Việt là đệ đệ duy nhất của Dương Tĩnh, mồ côi từ trong bụng mẹ.
Năm đó mọi người kinh hoảng chạy đến Giang Nam, có một Tiệp dư đi theo chẩn ra hỉ mạch ở Kim Lăng, sau bảy tháng sinh hạ hài tử rồi qua đời, Trương Thái hậu liền ôm hài tử kia về nuôi nấng.
Trương Thái hậu vô cùng cưng chiều, dưới sự ‘dốc lòng’ chăm sóc của bà, Dương Việt lớn lên tính cách nhu nhược, chơi bời lêu lổng, sách cũng không đọc được bao nhiêu, cũng may không phải là hạng người ngang ngược kiêu ngạo.
Dương Tĩnh bởi vì chỉ có một người thủ túc này, cho nên rất là thương yêu hắn. Nhưng thấy Dương Việt tuổi càng lớn, càng không ra cái bộ dáng gì, không khỏi giận dữ trong lòng, mấy năm qua mỗi lần nhìn thấy Khang Vương thì sẽ quở trách hắn, Khang Vương sợ đến mức chạy trối chết.
Bởi vậy trừ phi là có việc cần cầu đến Hoàng thượng, nếu không Khang Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến trêu chọc vị Hoàng huynh này. Tiêu Thương Hải lúc này mới thăm dò hỏi.
Dương Tĩnh nói:
“Cũng không phải là đến cầu ta, là ta gọi hắn đến. Vốn muốn hỏi han
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517193/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.