Hai tay của Hoàng Tử Quy đặt trên bụng của Tiêu Thương Hải, cố gắng xoa bóp giúp y. Mỗi lần một lần ấn xuống, Tiêu Thương Hải liền bật ra một tiếng gầm nhẹ thê lương.
Dương Tĩnh đau lòng không thôi, càng không ngừng giúp y lau mồ hôi chảy xuống.
“Thương Hải! Thương Hải! Đau thì cắn ta, không nên chịu đựng!”
Hai mắt Tiêu Thương Hải bị mồ hôi che mờ, nhưng không có hung hăng cắn Dương Tĩnh như lúc sinh Vinh nhi. Y vẫn cắn chặt răng rên rỉ, khi nào đau đến cực độ một bật ra một tiếng kêu thấp.
Chẳng biết qua bao lâu, khi bóng đêm phủ xuống thì, một vật nhỏ bé xíu, gầy yếu, toàn thân đầy đốm xanh tím trượt ra từ giữa hai chân Tiêu Thương Hải.
Hoàng Tử Quy nơm nớp lo sợ ôm hài tử kia lên, thần sắc có chút sợ hãi.
Hoàng thượng chủ động hỏi:
“Là nam hài hay nữ hài?”
Hoàng Tử Quy nói:
“Hồi bẩm điện hạ, là một nam hài.”
Tiêu Thương Hải suy yếu đến mức gần như hôn mê, nhưng vẫn nghe thấy lời của Hoàng Tử Quy.
Đáy lòng y trầm xuống, hai mắt nhắm lại. Nam hài! Vì sao lại là một nam hài chứ!
Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ có chút không ổn, nói:
“Sao nó lại không khóc?”
Hoàng Tử Quy thật cẩn thận lật ngược hài tử lại, vỗ vỗ cái mông của nó. Hài tử này quá nhỏ, một bàn tay đã có thể nâng lên, còn không lớn bằng một con mèo, trong lòng hắn thực sự thấp thỏm, không biết có thể cứu sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517167/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.