Trương Lữ không nghĩ tới Hoàng thượng lại cẩn thận săn sóc tỉ mỉ như vậy, vội nói:
“Là xe ngựa của Vương hậu của Nô Mã Vương, thần đã trải thảm rất dày ở bên trong, còn sai người gia cố thêm bánh xe và trục xe.”
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua giường của Tiêu Thương Hải, nói:
“Tìm thêm gối mềm, tấm dựa bỏ vào đi.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Không cần. Ta không mảnh mai như vậy.”
Dương Tĩnh không để ý đến y, nói với Trương Lữ:
“Nhanh đi chuẩn bị, sau một nén nhang nữa sẽ xuất phát.”
“Vâng.”
Trương Lữ trả lời, đưa bao quần áo ôm trong tay lên, cung kính đặt cạnh bàn trà, khom người lui ra.
Dương Tĩnh quay đầu nói với Tiêu Thương Hải:
“Đường sá xa xôi, ngựa của các tướng sĩ đi rất nhanh, tự mình cẩn thận thì tốt hơn.”
Hắn dừng lại một chút, nói:
“Ngươi có thứ gì muốn mang đi không?”
Tiêu Thương Hải lạnh nhạt nói:
“Tất cả những thứ ở đây ta đều hận không thể đốt hết. Không có thứ gì muốn mang đi.”
Dương Tĩnh cúi đầu nhìn y, mắt đen hơi lóe lên, mỉm cười, nặng nề nói:
“Được! Chúng ta đốt hết đi!”
Hắn buông tay Tiêu Thương Hải ra, nhấc cái gói trên chiếc bàn trà lên, đưa tay mở, loạt xoạt một lát, lấy y phục và phục sức bên trong ra.
Tiêu Thương Hải chậm rãi đứng dậy, ngây ngốc nhìn một thân y phục này, nhất thời thần sắc có chút hoảng hốt, phức tạp nhìn Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517152/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.