Ta không quay về phủ đệ mà đi tới cầu Nại Hà, ôm chân ngồi ở bên bờ sông. Vì y phục trên người có chút không phù hợp nên lũ quỷ ở Phong Đô đều nhìn ta chằm chằm. Ta liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, một phát biến váy trở lại màu đen, khiến cho lũ quỷ hậm hực quay đi
Nước sông màu đỏ tươi, yên tĩnh. Ta ngồi, vùi mặt vào trong khuỷu tay, nước mắt tràn ra, khóc một lát. Không được, như vậy thật quá mất mặt! Ta không thể tự hạ thấp bản thân mình như vậy. Thế này thì chẳng khác gì nam nữ si tình, lăn lộn khóc lóc chốn hồng trần cơ chứ. Không phải 700 năm qua, ta đã tự mình giác ngộ rồi hay sao. Trâm cài tóc, vòng tay, hoa tai, ta liền tháo hết, thả xuống sông, rồi dẫn Vô Thường trở về
Ta lại quay lại sống cuộc sống của mình, ngày ngày đi câu hồn phách. Đến một ngày trở về, liền nghe bên Thái Bạch tinh quân đã có tin tức
Hình bóng Thái Bạch tinh quân mờ mờ ảo ảo, hiện lên mặt gương đồng
“Trên trời hiện tại đang bận rộn, không thể giúp được” Hài đồng trong gương phun ra từng chữ
“Tinh quân khách khí rồi”
Ta cầm bánh ngó sen hoa đào nhét vào miệng, liền nhớ tới nam nhân 19 tuổi kia. Thật là chưa từng thấy ai ngu ngốc như hắn, dám mang cây hắc mẫu đơn trị giá mười vạn hai bạc trắng kia nghiền ra làm bánh cho ta ăn. Ta làm quỷ suốt 700 năm nay, chạy qua chạy lại dương thế không biết bao nhiêu lần, còn chưa từng thấy hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-doi-quan-an/1499587/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.