Nghe xong, Thập Thất ngẩng đầu nhìn Mai Hoa, cười hỏi: “Nàng ta ra ngoài khi nào?”
“Khoảng hai khắc trước. Bây giờ chắc là đã đến phố chính.” Mai Hoa thấp giọng trả lời.
Thập Thất gật đầu, cười nói: “Tađoán rằng, nàng ta sẽ không chạy trốn. Mà nàng ta sẽ làm ra chút phongba ở nơi nhiều người nhất, để mình khỏi phải đi hòa thân.” Liễu Nguyệt Phi có thể vì Hiên Viên Mặc mà ra tay với nàng, thì sao nàng ta lại dễ dàng chạy trốn?
“A? Tiểu thư, suy nghĩ của emhoàn toàn tương phản với người, em nghĩ nàng ta nhất định sẽ chạy trốn.Nếu không qua mười ngày nửa tháng nữa, nàng ta sẽ bị đưa đi hòa thân.” Mai Hoa lắc đầu phản bác. Liễu Nguyệt Phi không phải kẻ ngốc, biết rõtrốn không thoát nghĩa vũ đi hòa thân, chẳng lẽ nàng ta còn không nghĩbiện pháp thoát đi, mà lúc này lại là cơ hội tốt nhất.
“Ha ha, chúng ta lập tức sẽ biết.” Thập Thất thản nhiên cười.
Thay một bộ quần áo khác, Thập Thất vàMai Hoa liền ra ngoài, trên đường, Thập Thất lại hỏi về chuyện liên quan đến Hiên Viên Diệp, nàng cảm thấy trong chuyện này lộ ra hương vị quámức không tầm thường, người luôn ở sau lưng giúp nàng là ai? Mục đíchcủa việc giúp nàng là gì? Đám người Hiên Viên Hạo khẳng định cũng đãnhận ra việc đó không tầm thường, bọn họ thông minh như thế, hẳn là sẽnhận ra mối liên hệ giữa sự kiện đó với nàng, nhưng bọn họ lại không có, điều đó chứng minh có người ở sau lưng ra tay, ngăn trở sự điều tra của bọn họ, khiến bọn họ không thể tra đến nàng!
Mà lúc này nàng lại không biết rằng, mụcđích duy nhất của người giúp nàng là vì chính nàng! Hơn nữa người đó vẫn đang âm thầm, thận trọng, không vội vàng, mà cứ từ từ vây công. Chỉ cầu mỗi một bước đều ổn, cuối cùng làm cho nàng không có chỗ để trốn.
Đem việc này đặt ở đáy lòng, lúc này đi xem Liễu Nguyệt Phi mới là việc chính.
Trên đường chính, vẫn náo nhiệt như ngày thường. Người đến kẻ đi, xe ngựa tấp nập qua lại.
Thập Thất và Mai Hoa xen lẫn trong dòng người, theo dòng người tiến bước.
“Nghe nói hôm nay Liễu tiểu thư muốn đi miếu cầu phúc cho Ngũ Vương gia, đồng thời cũng cầu phúc cho dân chúng luôn.”
“Thật không ngờ tâm địa của Liễutiểu thư tốt ghê, Ngũ Vương gia chết cũng thật thảm, lũ thổ phỉ kia cũng thật to gan lớn mật, dám sát hại Ngũ Vương gia!”
“Hoàng Thượng đã phái binh tiêu diệt ổ thổ phỉ đó rồi, lũ thổ phỉ đều bị chém đầu.”
Vừa đi vừa có thể nghe được tiếng bànluận của mọi người, Thập Thất nhíu mày, thật không ngờ ngay sau khi Hiên Viên Hạo tiêu diệt ổ thổ phỉ thì mọi người cũng đều biết. Việc này nhưthức tỉnh nàng, ngày sau nếu có chút chứng cớ hướng về phía nàng, nàngtuyệt đối không thừa nhận!
Người càng đến càng nhiều, dần dần ngã tư đường trở nên chật chội.
“Tiểu thư, người đông ghê. Thậtkhông ngờ Liễu Nguyệt Phi sắp bị đưa đi hòa thân, mà mị lực vẫn khônggiảm tí nào, trong miệng mỗi nam nhân đều nhắc đến Liễu Nguyệt Phi. MaiHoa thực sự có điểm tò mò, Liễu Nguyệt Phi cuối cùng muốn trước mặtnhiều người như thế này trình diễn trò hay gì. Thật sự là mong đến giâyphút được nhìn thấy điều đó.” Mai Hoa một bên giương mắt nhìn về phía trước, một bên tò mò nói.
Thập Thất lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn một tửu lâu ở đối diện, rồi nói với Mai Hoa: “Chúng ta đi lên tửu lâu đối diện để xem diễn.”
“Dạ.” Mai Hoa gật đầu.
Tại cửa sổ tầng hai của tửu lâu, ThậpThất ngồi ngay ngắn, xoay xoay chén trà nóng trong tay, tầm mắt dừngtrên đám người vẫn không ngừng đi lại, rồi tính toán canh giờ, LiễuNguyệt Phi hẳn là sắp đến.
Ngay lúc nàng uống xong một ly trà, Mai Hoa đứng phía sau nàng đột nhiên mở miệng: “Mấy ngày tới tiểu thư nếu có chút thời gian, thì đi Thiên Hạ Lâu thăm Trung thúc được không?” Nàng nói ra lời này có chút do dự, dù sao có rất nhiều việc, mà nàngbiết từ một nơi bí mật nào đó có rất nhiều người đang giám thị nhất cửnhất động của tiểu thư. Tiểu thư đã mấy ngày không đến Thiên Hạ Lâu rồi. Dù sao hiện tại đi Thiên Hạ Lâu có lẽ sẽ vì thế mà mang đến phiền toái. Nhưng mà Trung thúc…
“Trung thúc? Thúc ấy làm sao vậy?” Thập Thất cảm thấy nghi ngờ, vội vàng hỏi lại. Lần trước đi Thiên HạLâu, không nhìn thấy Trung thúc, lúc đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều,nhưng hiện tại nghe Mai Hoa nhắc tới Trung thúc, nàng khó tránh khỏi cóphần hoài nghi.
Mai Hoa thở dài một hơi, “Từ lầntrước Trung thúc bị bệnh phong hàn thì nay không khỏe nổi nữa. Mọi người vì không muốn tiểu thư phải lo lắng, nên không cho Mai Hoa nói với tiểu thư. Nhưng gần đây tình hình của Trung thúc ngày càng không tốt, MaiHoa không muốn giấu giếm nữa.” Nàng và bọn Mẫu Đơn đều là doTrung thúc nuôi lớn, đương nhiên tình cảm với Trung thúc cũng giống nhưtình cảm giữa cha và con gái.
“Cái gì? Vì sao không nói cho ta biết sớm? Đêm hôm nay chúng ta sẽ tới Thiên Hạ Lâu.” Thập Thất trầm giọng nói. Mấy ngày gần đây thật sự có nhiều chuyện đãxảy ra, nhưng nàng thật không ngờ Trung thúc lại bị bệnh nặng như vậy,tuy rằng thời gian nàng tiếp xúc với Trung thúc không dài lắm, nhưnglòng trung thành của Trung thúc với tổ phụ cũng như đối với nàng, vôluận như thế nào, cho dù mạo hiểm, nàng cũng phải đi một chuyến.
“Có điều, tiểu thư cũng không cần lo lắng quá, có Mẫu Đơn ở đó, Trung thúc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.” Mai Hoa thấy sắc mặt Thập Thất trầm ngưng, liền trấn an.
Thập Thất gật đầu, không suy nghĩ nhiềunữa, mọi việc đợi đến tối hôm nay hẳn giải quyết. Nhưng mà, nàng nghĩnhư thế nào cũng thấy không thích hợp, thân thể Trung thúc không yếu ớtnhư thế, sao có thể bởi vì một trận phong hàn mà bệnh đến yếu người?
“Nhìn kìa! Không hổ là nữ nhi của Liễu tướng, trận thế xuất hành dâng hương thật hoành tráng!”
Vài gã nam tử ngồi sau bàn nhìn xuống dưới lầu kinh hô.
Thập Thất thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống dưới lầu.
Quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng xuất hiện ở ngã tư đường náo nhiệt.
Trên chiếc xe ngựa sang trọng, rèm che bị gió thổi bay lên, có thể nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi trang điểm tỉ mỉngồi ở bên trong. Và còn có thể nhìn đến vẻ mặt ngưng trọng của nàng ta.
“Tiểu thư, là Liễu Nguyệt Phi!” Mai Hoa nói.
“Sài Lang ở ngay gần đó chứ? Chohắn cái tín hiệu, nhất định Liễu Nguyệt Phi sẽ làm trò gì đó. Bảo hắnnhìn kỹ nhất cử nhất động của Liễu Nguyệt Phi.” Thập Thất híp hai tròng mắt, thần sắc lạnh thấu xương phân phó Mai Hoa.
“Sài Lang sớm đã đến đây, tiểuthư yên tâm, Sài Lang tuy rằng ngày thường lông bông lêu nghêu, tự nhậnphong lưu, nhưng mà sức quan sát cũng như hành động đều rất nhạy, LiễuNguyệt Phi cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát khỏi tay hắn. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài tầm tay, còn có hoả nhãn kim tinh ( mắt của Tôn Ngộ Không í, nhìn thấu yêu quái hehe) của tiểu thư nhìn chằm chằm nữa mà.” Mai Hoa cười nói. Liễu Nguyệt Phi này thật là không có mắt, ba lần bốnlượt đối nghịch với tiểu thư, nàng ta sao không nghĩ lại, tiểu thư làmsao có thể bỏ qua cho nàng ta?!
Sẽ có trò hay để xem a!
Ánh mắt sáng quắc của Thập Thất dừng trên sườn mặt của Liễu Nguyệt Phi, nàng không phủ nhận, Liễu Nguyệt Phikhông chỉ thông minh, còn có dung mạo gần như có thể sánh ngang ngửa với Trình Tuyết Nhi, khó trách sẽ làm không ít nam tử điên cuồng vì nàngta. Đáng tiếc, nàng ta không đủ tự tin, Hiên Viên Mặc là người đặt ngôivị hoàng đế lên trên hết mọi thứ, muốn làm nữ nhân của hắn, thì khôngthể yêu cầu trong mắt hắn chỉ có duy nhất một nữ nhân! Mà hiển nhiênLiễu Nguyệt Phi, lại không chuẩn bị tốt tâm lý cho điều ấy.
Thời điểm nàng đang quan sát Liễu Nguyệt Phi, thì Liễu Nguyệt Phi ngồi ở trên xe ngựa lại đang có tâm tư khác.
Nàng đưa mắt nhìn người khắp bốn phía,suy nghĩ nên lúc nào ra tay là tốt nhất, tuyệt đối phải làm đến thiên yvô phùng. Nàng vẫn dùng ánh mắt xem xét người chung quanh. Không biết vì sao, nàng có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy Mộ Dung Thập Thất sẽ xuấthiện ở nơi nào đó gần đây, hoặc là kế hoạch của nàng không thể thànhcông, nhưng bất kể như thế nào, nàng đều phải thành công.
Nàng đã báo hành động ngày hôm nay choHiên Viên Mặc biết, hắn cũng đã đồng ý, cũng đang âm thầm tương trợ, chỉ cần có sự hỗ trợ của hắn, nàng tin tưởng, tuyệt đối không có gì ngoài ý muốn. Bình ổn lại suy nghĩ xao động, tiếp tục quan sát, cảnh giác tìnhhuống bốn phía.
Trên chiếc xe ngựa nàng ngồi, có một cái bánh xe dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, gần như muốn rơi ra khỏi xe.
Không ai có thể rõ ràng tình trạng xengựa hơn Liễu Nguyệt Phi, bánh xe lệch khỏi quỹ đạo bắt đầu lung lay,sắc mặt nàng càng cẩn thận, nàng cần phải nắm chắc thời gian bánh xelệch khỏi quỹ đạo, chỉ có như vậy nàng mới sẽ không bị thương quá nặng,chỉ cần bị thương không thể đi hòa thân là được!
Tầm mắt bắt đầu quan sát tình huống bốn phía, bây giờ Hiên Viên Mặc đang ở nơi nào nhìn nàng?
Thập Thất ngồi trên lầu hai híp lại conngươi sâu thẳm, nhìn bánh xe lung lay kia, đáy lòng cười lạnh, quả nhưnàng dự đoán, Liễu Nguyệt Phi không phải chạy trốn, mà là chế tạo sựviệc, ngăn cản việc phải đi hòa thân!
Nàng ta nghĩ thật dễ lắm ấy!
Cong môi cười lạnh một tiếng, Thập Thất mân mê cái chén uống lên một ngụm trà, phân phó Mai Hoa: “Bảo Sài Lang chuẩn bị hành động! Hãy nói lâu chủ thấy hắn hàng đêm vất vả,thấy hắn đáng thương, cho nên thưởng cho hắn cái danh anh hùng cứu mỹnhân!”
“Mai Hoa thay Sài Lang tạ ơn tiểu thư.” Mai Hoa che miệng cười khẽ, thông qua truyền âm bí mật, trong khoảngcách trăm mét truyền tin cho Sài Lang. Qua nửa khắc, Mai Hoa nói vớiThập Thất: “Sài Lang đã thu được, hắn bảo em thay hắn cám ơntiểu thư. Nói rằng trong chốc lát nhất định sẽ biểu diễn khiến tiểu thưvừa lòng!”
Mai Hoa tập trung nhìn chằm chằm, không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
Sài Lang ở chỗ tối nuốt nước miếng, suynghĩ chốc lát nữa sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn nên làm anhhùng cứu mỹ nhân như thế nào, rồi có nên mượn cơ hội sơ múi chút haykhông?
Ngay tại lúc mấy người đang có tâm tư khác nhau, bánh xe văng ra! Xe ngựa bị lệch, Liễu Nguyệt Phi từ trên xe ngựa rơi xuống!
“A!” Liễu Nguyệt Phi cùng mọi người xung quanh kinh hô.
Trong lúc chỉ mành treo chuông (tình huống khẩn cấp),xe ngựa nghiêng ngả như muốn nện về hướng Liễu Nguyệt Phi văng ra ngoài, thì một bóng đen bay tới.
Mọi người sợ tới mức đều nhắm mắt khôngdám nhìn, thì một nam tử anh tuấn tiêu sái đột nhiên xuất hiện, ôm lấyLiễu Nguyệt Phi đang giãy dụa tránh thoát khỏi xe ngựa sắp nện xuống.
“Liễu tiểu thư không có việc gìchứ? Ta đã đợi rất lâu, mới nắm chắc được thời cơ làm anh hùng cứu mỹnhân này đấy. Thật có lỗi, không thể để xe ngựa đổ lên người tiểu thưnhư ý nguyện của người được. Có điều sinh mệnh rất đáng quý, Liễu tiểuthư phải trân trọng thân thể, nếu không sẽ làm chậm trễ mười lăm ngàysau đi hòa thân thì không tốt lắm đâu.” Cứu người xong, SàiLang ôm Liễu Nguyệt Phi đứng cách xe ngựa không xa, môi hắn dán lên lỗtai của Liễu Nguyệt Phi, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thểnghe được cười nói.
Thân hình Liễu Nguyệt Phi run lên, ngườinọ là cố ý quấy rối kế hoạch của nàng! Thần sắc kích động, tầm mắt daođộng, đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Thập Thất ngồi trên tửu lâu đối diện.
Là nàng! Là nàng giở trò quỷ!
Thân hình run lên kịch liệt, đẩy nam nhân đang ôm nàng ra, tầm mắt kinh ngạc, ngoan độc nhìn về phía Thập Thất,Liễu Nguyệt Phi nghiến răng nghiến lợi. Mộ Dung Thập Thất phá hủy thànhquả mà nàng vất vả suy nghĩ trong mấy ngày!
Chỉ thấy, người phá hư hành động của nàng cong môi cười quyến rũ, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn nàng.
Thập Thất khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không tiếng động nói: “Cút đi hòa thân đi!”
Thân hình Liễu Nguyệt Phi cứng ngắc đứngđơ tại chỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thập Thất, đáng chết, đáng chết,nàng ta thật đáng chết!
Thập Thất nhíu mày, hoàn toàn không đặthận ý của Liễu Nguyệt Phi vào trong mắt, vẫn thản nhiên cười. Khi thuhồi ánh mắt, lại thấy Hiên Viên Mặc ngồi ở tửu lâu đối diện.
Lúc này mặt hắn đang âm trầm nhìn nàng.
Là trách nàng phá vỡ kế hoạch của Liễu Nguyệt Phi sao?
Không sao cả nhún nhún vai, dời tầm mắt khỏi người hắn, kết quả, thấy được người nàng vẫn muốn tìm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]