Thập Thất suy tư nhìn chằm chằm Hiên Viên Ninh, nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hẳn là bị bệnh. Nhưng hắn xuất hiện ở đây là trùng hợp? Lại cùng xuất hiện với Hiên Viên Mặc, tuy rằng không phải ở cùng một tửu lâu. Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?
Tựa hồ đã nhận ra có tầm mắt đang nhìnmình, Hiên Viên Ninh nhìn sang Thập Thất ôn nhu cười, tựa như hai ngườilà bằng hữu đã quen biết nhiều năm, nhưng ánh mắt hắn vẫn thâm trầm,khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.
Thập Thất nhíu nhíu mày, nàng khi nào thì thân quen với hắn như vậy? Giữa bọn họ đơn thuần chỉ có một vụ giaodịch mà thôi. Thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Liễu Nguyệt Phi.
Nhìn thấy nàng dời mắt, nam tử có conngươi thâm trầm sâu thẳm, thoáng nhíu đôi lông mày, tạm dừng thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái. Ánh mắt cũng không thu lại như ThậpThất mà là càng thêm thâm trầm.
Liễu Nguyệt Phi cực kỳ hận, nàng tỉ mỉ bày ra việc bị thương, cứ như vậy mà bị hủy trong tay Mộ Dung Thập Thất!
Đây là chuyện nàng có thế nào cũng khôngnghĩ tới. Vốn tưởng rằng Hiên Viên Mặc sẽ âm thầm bảo hộ, sẽ không đểchuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, nhưng hiển nhiên không phải! Nam nhân cứu nàng lại là người của Mộ Dung Thập Thất! Mộ Dung Thập Thất sớm đã muốnphá vỡ chuyện của nàng!
Như vậy là khiến nàng muốn trốn cũng không thể trốn, bắt buộc phải đi hòa thân!
Sắc mặt xanh mét, siết chặt hai tay thành quả đấm, trợn mắt trừng trừng nhìn Thập Thất, nay trước mắt bao người,nàng tuy rằng không thể làm điều gì, nhưng mà, nàng chắc chắn sỉ nhụchôm nay sẽ được ghi tạc trong lòng! Mộ Dung Thập Thất đã hủy nàng, nàngnhất định phải hủy Mộ Dung Thập Thất!
Lúc này cho dù Hiên Viên Mặc có ngăn cảnnhư thế nào, nàng cũng phải phản kích! Mất đi cơ hội lần này, về sau sẽkhông có cơ hội!
“Liễu tiểu thư, trăm ngàn đừngtức giận. Tam Vương gia ngồi ngay trên lầu hai phía sau đang nhìn cô đó. Nếu bởi vì tức giận, mà tự hủy đi hình tượng của bản thân, sẽ mất nhiều hơn được à nha! Chậc chậc, có cái gì mà phải trốn chứ, lúc ở trongcung, không phải cô đã nói với Mộ Dung tiểu thư, đi hòa thân là việcvinh quang lắm sao? Nay đem cơ hội hòa thân nhường cho cô, Mộ Dung tiểuthư có thể nói là dụng tâm như Bồ Tát, nên mới đem chuyện tốt như vậycho cô. Cho nên nói, chớ có tức giận, phải cảm ơn á nha!” SàiLang đã sớm bị đẩy ra lại xán đến gần Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục dùngthanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được nói, lúc thu hồi ánhmắt, dường như có chút vô lại xẹt qua bộ ngực cao ngất của Liễu NguyệtPhi, Sài Lang thầm nghĩ, chà chà, ghê gớm thật, không biết sờ lên sẽ cócảm giác như thế nào, về sau nếu có mệnh lệnh của Lâu chủ, hắn nhất định phải chơi đủ.
Liễu Nguyệt Phi là người khá mẫn cảm,nghe được lời nói của hắn, tức giận đến lửa nóng phun trào, nhưng mànàng không phải là đồ đệ của Trình Tuyết Nhi, không biết ẩn nhẫn, nếubây giờ nàng ra tay, nhất định sẽ dẫn đến chuyện không hay, mọi ngườinhất định sẽ nghĩ, nàng không biết cảm ơn ân nhân cứu mạng. Nhưng màchết tiệt, ánh mắt dâm tà của hắn cứ nhìn chằm chằm cơ thể nàng, khiếnnàng cực kỳ không thoải mái.
Cắn răng, thở hổn hển, áp chế lửa giận và hận ý ngập trời trong lòng.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Mọi người bị kinh hoàng rốt cục cũng khôi phục thần trí, đặc biệt lànhóm nha hoàn bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, ríu rít lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt Phi hít sâu một hơi, bình thản trả lời: “Ta không sao.”
Dứt lời, nàng lại xoay người nhìn Sài Lang, ngữ khí bình thản, thần sắc lạnh lùng, đáy lòng sát khí dạt dào: “Tạ ơn công tử đã cứu giúp.” Hôm nay là sỉ nhục của Liễu Nguyệt Phi nàng, bị người khác phá vỡ kếhoạch, còn phải ở trước mặt công chúng nói tiếng cám ơn! Giờ phút này,nàng có thể tưởng tượng ra được Mộ Dung Thập Thất đang cười đắc ý đến cỡ nào.
Mọi người thấy mỹ nhân được người cứu, cũng không bị gì, người người đều vỗ ngực. “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
“Nguy hiểm quá! May mắn là đượcngười cứu, bằng không xe ngựa đổ xuống người Liễu tiểu thư, thì khôngbiết sẽ bị thương thành cái dạng gì a!”
“Anh hùng a!” Mọi người giơ ngón tay cái chỉ về phía Sài Lang.
Thấy mọi người khen ngợi, Sài Lang sao có thể không nhân cơ hội biểu diễn?
Chỉ thấy hắn chắp tay hướng tới mọi người nói: “Nhấc tay chi lao mà thôi. Dù sao việc phát sinh ngoài ý muốn nào có ai muốn nhìn đến. May mà Liễu tiểu thư không bị gì, nếu Liễu tiểu thư màbị thương, thì sẽ chậm trễ đến việc mười lăm ngày sau đi hòa thân.” Những lời kế tiếp là hắn dành cho Liễu Nguyệt Phi, “Tại hạ xin khuyên Liễu tiểu thư, mấy ngày tới vẫn nên ít xuất môn là tốtnhất. Nếu không lại có tình huống như thế này phát sinh, thì cũng quákhéo đi. Vô luận như thế nào, việc đi hòa thân vô cùng quan trọng, chonên đừng để có sai lầm gì.”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi tức giận đếnđỉnh đầu bốc hơi nước, vô luận như thế nào đều áp chế không được lửagiận bùng bùng trong cơ thể. Nhưng mà, nàng lại không thể không hé răng, cũng chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Tạ ơn công tử nhắc nhở.” Nàng nhớ kỹ mặt mũi nam nhân này, về sau có cơ hội nhất định phải giết hắn!
Nhìn bộ dáng áp chế lửa giận của LiễuNguyệt Phi, Sài Lang cười thầm trong lòng, rồi sau đó đắc ý nhìn lầu hai đối diện đằng kia, cười tươi lộ ra hàm răng nanh trắng noãn. Tựa nhưđang nói với Thập Thất: răng trắng, trắng do mỗi ngày đều dùng bột tẩytrắng.
Khóe miệng Thập Thất run run, thu hồi ánh mắt, lại uống một ngụm trà.
“Tiểu thư, Sài Lang hoàn thànhnhiệm vụ lần này không tệ chứ? Hắn mới vừa bí mật truyền âm, bảo em nóivới tiểu thư, kiểu gì thì kiểu, tiểu thư đều phải thưởng cho hắn.” Mai Hoa cười nói.
Nghe vậy, Thập Thất bình thản gật đầu: “Hãy bảo các cô nương ở Thiên Hạ Lâu đêm nay không cần tiếp khách, đều đi hầu hạ Sài Lang đi.”
“Cái gì? Tiểu thư người quá đề cao Sài Lang a!” Mai Hoa kinh hô, các cô nương ở Thiên Hạ Lâu ít nhất cũng có năm mươingười, để các nàng hầu hạ Sài Lang, chẳng phải là khiến Sài Lang tinhtẫn mà chết ư?!
Dưới lầu, Sài Lang nghe được Mai Hoa bímật truyền âm, thân hình lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch, bật cười.Hắn chỉ có một “cây thương”, sao có thể cùng một đêm mà xông vào nămmươi “con đường”! Cho dù háo sắc, nhưng hắn cũng không thể gánh nổi trònày được! (=]])
Nhìn thấy phản ứng của Sài Lang, Thập Thất sang sảng cười ra tiếng: “Ha ha ha! Nói với hắn, ta chỉ đùa hắn thôi.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “SàiLang thật là. Dù sao em cũng không truyền âm nữa, để cho hắn lo lắng cảđêm đi. Đêm nay chắc hắn sẽ không dám về Thiên Hạ Lâu.”
Sài Lang chờ thật lâu cũng không được đáp lại, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ Lâu chủ làm như thế thật ư?Hắn kinh nghiệm sa trường, duyệt vô số nữ nhân, không sợ trời không sợđất, sợ nhất chính là bị đàn bướm công kích. Hắn… hắn không chịu nổi a! (Ahahaha)
Lúc Thập Thất cúi đầu uống trà, cảm nhậnđược nhiệt độ ngày càng tăng của một một ánh mắt ẩn nhẫn tức giận đặttrên người nàng, không cần nhìn, cũng biết là Hiên Viên Mặc! Chỉ có hắnmới có thể vì Liễu Nguyệt Phi bị tổn hại mà thấy bất bình! Nhưng mà, vôluận như thế nào, hôm nay nàng phải ra tay với Liễu Nguyệt Phi, nếukhông, tâm phẫn nan bình! (Mối hận trong lòng khó giải)
Đơn giản bỏ qua ánh mắt đó, giữa nàng vàHiên Viên Mặc, không có gì để nói. Song, nàng nhìn về phía Hiên ViênNinh, nàng tìm hắn xác thực là có việc, mà có một số việc cũng chỉ cóthể tìm hắn.
Hiện tại không phải thời cơ tốt, ngày mai nàng sẽ đi gặp hắn.
“Tứ Vương gia, không đi gặp Mộ Dung tiểu thư sao? Vừa rồi tiểu thư lại nhìn ngài đó.” Phi Kiếm thấp giọng hỏi. Dù sao hiện tại là thời cơ tốt, Mộ Dung tiểuthư đang ở đối diện, hơn nữa Mộ Dung tiểu thư lại hai lần nhìn Vươnggia.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh đùa nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe miệng cong lên, nói: “Hiên Viên Mặc ở đây, lúc này không phải thời cơ tốt.”
“Ớ?”
Ánh mắt Hiên Viên Ninh quét về phía Hiên Viên Mặc, con ngươi thâm trầm chợt lóe.
Rồi thu hồi tầm mắt, hắn không nhìn vềphía Thập Thất nữa, nguyên nhân chỉ có một, lúc đối mặt với Mộ Dung Thập Thất, mục đích không thể quá mức rõ ràng, thủ đoạn phải ẩn nhẫn.
“Nhưng mà Vương gia từ miếu Nam Tuyền trở về không phải vì Mộ Dung tiểu thư sao?” Phi Kiếm nghi ngờ hỏi. Đã nhiều ngày qua, Vương gia ngày đêm khôngngừng tu luyện, đồng thời còn ngâm mình trong kịch độc dược, tuy rằngVương gia bách độc bất xâm, nhưng dù sao cũng sẽ bị thương thân thể, sau cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vẫn không thể đi đứng linh hoạt,cứ nghĩ rằng Vương gia trở về, thì sẽ đến gặp Mộ Dung tiểu thư ngay.
Nhưng nhìn Vương gia lúc này, thái độ với Mộ Dung tiểu thư lại có vẻ rất ôn hoà. Phi Kiếm cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Phi Kiếm, trở về vương phủ.” Hiên Viên Ninh lệnh cho Phi Kiếm. Trong hai ngày tới nàng sẽ chủ độngtìm hắn, hắn không cần chủ động đi gặp? Huống hồ mục đích hôm nay củahắn không phải gặp nàng, mà là xem Liễu Nguyệt Phi làm trò gì.
Liễu Nguyệt Phi được nha hoàn giúp đỡngồi lên trên một chiếc xe ngựa khác, ngoài ý muốn phát sinh lần đầutiên, thì tuyệt đối không có khả năng có việc ngoài ý muốn xảy ra lầnthứ hai. Hành trình đi miếu cầu phúc hôm nay của Liễu Nguyệt Phi cầnphải tiếp tục.
Dưới những lời chúc phúc của mọi người,sau khi Liễu Nguyệt Phi ngồi lên xe ngựa, xe ngựa tiếp tục đi về phíamiếu. Trước lúc rời đi, nàng lại một lần nữa oán hận nhìn Thập Thất,nhưng ở trên lầu hai lúc ấy làm sao còn có thân ảnh của Thập Thất?
Lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mặc,chỉ thấy ánh mắt của hắn thủy chung cũng không đặt ở trên người nàng, mà là nhìn chằm chằm vào chỗ trống không ở đối diện và có chút đăm chiêu.
Liễu Nguyệt Phi lập tức bị cảnh ấy làmđau đớn nên đành nhắm hai mắt lại. Cổ họng bắt đầu tuôn đọng, cảm giáctoan chát tràn khắp lòng. Nàng tự nói với bản thân, xem như chưa từngnhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Một hồi phong ba, mang theo mục đích của từng người, chấm dứt.
Hoàng cung – Phượng Thiên quốc.
Kiền Thanh cung
Bởi vì Hiên Viên Diệp bị giết, bang phái Hiên Viên Hạo khó nén bi thống, “Cái chết của Ngũ đệ tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại tra không ra nửa điểm manh mối.” Hiên Viên Hạo nhìn Lăng Dạ với Độc Cô Ngạo Thiên nói.
Hiên Viên Diệp tuyệt đối sẽ không vôduyên vô cớ đi Dăng Đầu Sơn, hơn nữa đã thẩm vấn bọn thổ phỉ ở Dăng ĐầuSơn, bọn chúng căn bản không có giết Ngũ đệ!
Nhưng mà mấy ngày qua, phái ra trăm người đi điều tra việc này, thì gần như tất cả chứng cứ vẫn hướng về Dăng Đầu Sơn.
Hiên Viên Hạo không phải không có hoài nghi, hắn hoài nghi là Hiên Viên Mặc làm!
Không chỉ mình hắn có suy nghĩ này, ngay cả Lăng Dạ cũng có suy nghĩ tương tự.
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên lại vẫn im lặng, sau khi nghe thấy lời Hiên Viên Hạo nói, hắn cau mày nói: “Thần đang đoán, có phải Mộ Dung Thập Thất làm hay không? Hai ngày trước ởtrong tửu lâu, nghe Ngũ Vương gia nói qua, muốn dạy cho Mộ Dung ThậpThất một ít giáo huấn, bây giờ nghĩ đến thật quá trùng hợp.”
“Không có khả năng. Ngày NgũVương gia chết, ta đã gặp Mộ Dung Thập Thất. Nàng là một nữ tử không cóvõ công, làm sao có thể giết Ngũ Vương gia và tám gã hộ vệ?”Lăng Dạ lắc đầu phản bác. Thông qua một ít hiểu biết, hắn càng ngày càng phát hiện, Mộ Dung Thập Thất tuyệt sẽ không là người tâm ngoan thủ lạt, nàng không có võ công, căn bản là không có khả năng giết Ngũ Vương gia. (V~ Lăng Dạ)
Cuộc nói chuyện, khiến lòng nghi ngờ củaĐộc Cô Ngạo Thiên hơi giảm, nhưng lòng nghi ngờ đối với Mộ Dung ThậpThất vẫn tồn tại như cũ, con ngươi đen lóe lóe, xem ra, hắn phải âm thầm điều tra việc này.
Hiên Viên Hạo gật đầu, “Hơn phânnửa có thể là Tam đệ làm. Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng, là muốncảnh cáo trẫm. Việc này cho thấy, cuộc chiến giữa trẫm và hắn sắp bắtđầu.”
“Việc của Ngũ Vương gia vẫn đangâm thầm điều tra. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là theo dõi cẩn thậnđộng thái của Tam Vương gia.” Độc Cô Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Hiên Viên Hạo và Lăng Dạ gật đầu.
Bóng đêm lan tràn, bầu trời đầy sao.
Màn đêm buông xuống, Thập Thất với Mai Hoa lặng yên không một tiếng động đến Thiên Hạ Lâu.
Thiên Hạ Lâu
Sắc mặt Thập Thất trầm trọng nhìn ngườiđang nằm trên giường, mới có vài ngày không gặp Trung thúc, mà trong một đêm thúc ấy dường như đã già đi mười tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt trắngbệch, nếp nhăn khắc sâu, mới qua mấy ngày, sao Trung thúc có thể trởthành bộ dạng như vậy?
“Trung thúc, rốt cuộc có chuyện gì?” Thập Thất đè nén cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Trung thúc ho khan vài tiếng, gian nan mở miệng: “Bệnh quấn thân đã lâu, lại nhiễm phong hàn mà thôi, không có chuyện gì. Lâu chủ chớ có lo lắng.”
“Con làm sao có thể không lo lắng được, đã sớm nghe nói thúc nhiễm phong hàn, nhưng có thế nào con cũngkhông ngờ tới lại nghiêm trọng nhường này, thời gian dài như vậy cũngkhông khỏi hẳn.” Thập Thất quan tâm nói. Nói thật, lúc nàngnhìn thấy bộ dạng của Trung thúc, cũng giật mình, trách không được MaiHoa bảo nàng đến thăm một lần.
“Lâu chủ chớ lo lắng, người giàchính là như vậy, một chút tiểu bệnh cũng không dễ khỏi hẳn. Chờ lãonghỉ ngơi thêm vài hôm là có thể khỏe. Bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lâuchủ không thể tùy tiện đến Thiên Hạ Lâu, lão có bọn Mẫu Đơn chiếu cố, sẽ tốt thôi. Về sau nếu có tin tức gì, bảo Mai Hoa truyền đến. Đừng tựmình chạy tới. Nếu để lộ ra ngoài, sẽ bất lợi cho Lâu chủ.” Thần sắc Trung thúc hơi khẩn trương dặn dò.
Thập Thất gật đầu đáp: “Được.”
“Nghe Mai Hoa nói, Lâu chủ từng dùng tuyên cầm chế địch?” Trung thúc lại ho khan vài tiếng, hỏi Thập Thất.
“Phải, đã từng dùng qua. Có điều lực khống chế của con đối với tuyên cầm vẫn rất thấp.” Thập Thất kéo chăn cho Trung thúc xong, trầm giọng nói. Lại nghĩ đến,lúc thổi tuyên cầm thì trong cơ thể có vài luồng nhiệt lưu giao thoa với nhau, khiến nàng khó có thể khống chế, mà càng luyện tập, lại càng phát hiện tuyên cầm khó có thể nắm giữ. “Nhưng Trung thúc, con không có nội lực, vì sao lúc thổi tuyên cầm, trong cơ thể lại có vài luồng nhiệt lưu giao thoa?”
Ánh mắt Trung thúc lóe lên, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lão liền hiền lành cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đây là chuyện bình thường. Chỉ cần luyện tuyên cầm đếntầng thứ mười, những cỗ nhiệt lưu trong cơ thể sẽ dễ điều khiển, cũng sẽ tự chuyển hóa thành nội lực, đến lúc đó Lâu chủ nhất định sẽ vận dụngtự nhiên.”
Năng lực quan sát của Thập Thất khôngphải người bình thường có thể so sánh được. Tuy rằng nàng không nhìnthấy thần sắc biến hóa trong nháy mắt của Trung thúc, nhưng từ trong lời nói của Trung thúc, làm cho nàng nhận thấy được một tia khác thường.Càng tu luyện tuyên cầm càng lâu, nàng lại càng phát hiện tuyên cầm cóma lực nào đó, từng bước cắn nuốt một ít này nọ, thật sự sẽ đúng như lời Trung thúc nói? Luyện đến tầng thứ mười, vấn đề nàng gặp phải sẽ giảiquyết dễ dàng?
“Vâng, con đã biết.” Trên mặt Thập Thất không có gì khác thường.
Trung thúc gật đầu.
“Trung thúc nghỉ ngơi đi, Thập Thất không thể ở lại quá lâu.” Thập Thất nói với Trung thúc.
Trung thúc gật đầu, rồi sau đó thần sắckhông hề có biến hóa nhắm mắt lại, đợi khi Thập Thất đẩy cửa ra rời đi,thì Trung thúc mở hai mắt nhìn ra phía cửa…
Đám người Mai Hoa, Mẫu Mơn đều ở trước cửa chờ, thấy Thập Thất đi ra, đều tụ lại nghênh đón.
Bốn người Mẫu Đơn, Thược Dược, Cáp Tử, Mai Hoa đều có mặt, cũng chỉ có Sài Lang đêm nay quả nhiên không trở về.
“Mẫu Đơn, thời gian Trung thúc bị như vậy đã bao lâu?” Thập Thất ngồi xuống, nhìn Mẫu Đơn hỏi.
Thập Thất cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu đơngiản như những điều Trung thúc miêu tả, chỉ nhiễm phong hàn. Thì vì saothời gian đã lâu cũng không hồi phục?
“Thưa lâu chủ, Trung thúc thật bị nhiễm phong hàn, nhưng không biết vì sao, vẫn không thể chuyển biếntốt. Tưởng là do dược liệu, nên em đã liên tục thay đổi ba phương thuốckhác nhau, nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt lên.” Mẫu Đơn trảlời, nàng dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể chữa khỏi cho Trungthúc, nàng cũng không rõ, thân thể Trung thúc vẫn đều rất tốt, mặc dù có chút vết thương cũ, nhưng mà, chỉ một cơn phong hàn, hơn nửa tháng màvẫn không khỏe lại, đến tột cùng vấn đề ở chỗ nào?
Thập Thất gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Chiếu cố Trung thúc cho tốt, ta không muốn Trung thúc có việc.”
“Lâu chủ yên tâm, nếu Trung thúccòn không khỏi hẳn, em sẽ tiếp tục thay đổi phương thuốc cho Trung thúc. Nhất định sẽ giúp Trung thúc khỏi hẳn.” Mẫu Đơn hứa hẹn. Không ai so với nàng càng hy vọng Trung thúc sẽ khỏi hẳn, dù sao Trung thúc vẫn là ân nhân nuôi lớn bọn họ.
“Đúng rồi, Hổ Báo không có hồi âm sao, khi nào thì trở về?” Thập Thất trầm giọng hỏi. Lúc nhìn thấy Trung thúc, nàng liền nghĩ tớiHổ Báo ra ngoài phát triển Thiên Hạ Lâu, mấy ngày nay, tin tức của hắnngày càng ít, cho dù không thuận lợi, cũng phải có chút tin tức chứ,nhưng bây giờ cái gì cũng không có… Tâm tư Thập Thất trầm thêm vài phần. Lại giương mắt quét nhìn vài người trong phòng, tia sáng ở chỗ sâu bêntrong đáy mắt của Thập Thất càng thêm ám trầm.
Thược Dược lắc đầu, vội vàng trả lời: “Vẫn không có, song, hai ngày trước đã có hồi âm, nói mọi việc thuận lợi. Lâu chủ yên tâm.”
Nghe vậy, Cáp Tử bĩu môi: “Timcủa hắn có phải bị ăn rồi không? Ở bên ngoài chơi hóa điên rồi chắc? Nếu mọi việc đều thuận lợi, hắn không trở về còn ở bên ngoài làm gì? Cònnữa, Sài Lang đêm nay cũng không trở về, không biết lại đi kỹ viện nàonữa.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “Thôi đừng đề cập đến bọn họ, Hổ Báo làm việc trầm ổn, chỉ khi làm tốt mọi thứ, không có gì ngoài ý muốn mới trở về.”
“Lâu chủ muốn gặp Hổ Báo? Không bằng em dùng bồ câu đưa tin, bảo hắn trở về?” Mẫu Đơn thấy Thập Thất nhắc tới Hổ Báo, liền đưa ra ý kiến.
Nghe vậy, Thập Thất lắc đầu, cười nói: “Để hắn ở bên ngoài làm việc đi, mọi người nhớ lấy, phải chiếu cố tốt Trung thúc, ta và Mai Hoa phải đi đây.”
Mọi người gật đầu.
Sau khi trở lại Mộ Dung phủ, Thập Thấttắt ngọn nến xong, không lập tức đi ngủ, mà nghĩ đến Trung thúc, đến HổBáo, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, mà rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nàng còn chưa nghĩ ra được.
Về miêu tả của Trung thúc đối với tuyêncầm, Thập Thất cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho dù Trung thúc làngười đáng giá tin cậy, thế nhưng những miêu tả về tuyên cầm ấy, nàngmặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với võ công cũng biết, vài cổ nhiệt lưuchuyển đó không hề đơn giản.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một đêm này, Thập Thất mất ngủ.
Hừng đông lên, dùng bữa sáng xong, nàngchuẩn bị đi tìm Hiên Viên Ninh. Nhưng tới lúc sắp ra khỏi phủ, lại đụngphải một người là Hiên Viên Mặc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]