🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Năm vị phiên vương đồng thời làm phản, Hoàng thượng trong thời gian ngắn nhất đã phái ra ba mươi vạn đại quân đi trấn áp năm vị phiên vương. Không biết trận chiến hỏa này baogiờ thì chấm dứt.” Mai Hoa nhìn Thập Thất nãy giờ vẫn im lặng đứng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nói.

Nghe vậy, Thập Thất nhìn khóm hoa nở rộ ở phía trước, một tia sáng xẹt qua trong mắt, thần sắc nàng sắc bén, trầm giọng nói: “Sợ rằng diễn biến của trận chiến loạn này sẽ ngày càng ác liệt, sẽ không kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn đâu.” Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng biết, đây là do Hiên Viên Mặc động thủ,Hiên Viên Hạo phái quân bình loạn, khiến số binh sĩ chiếm đóng ở kinhthành giảm phân nửa, đối với Hiên Viên Mặc mà nói, đây là thời cơ tốtnhất mà ông trời ban cho hắn, đó là lí do, chiến loạn, sẽ diễn biến ngày càng ác liệt.

“Ý của tiểu thư là…” Mai Hoa kinh ngạc, Hoàng thượng đã phái ra ba mươi vạn đại quân, hẳn là sẽbình loạn được trong thời gian ngắn thôi, nhưng vì sao tiểu thư lại nóitrận chiến này sẽ không chấm dứt, mà tình hình lại ngày càng ác liệt?

Thập Thất xoay người nhìn Mai Hoa, trầm giọng nói: “Em cho là các phiên vương thành thật an nhàn kia vì sao bỗng nhiên lạiphản loạn? Điều này cho thấy có người đang âm thầm xúi giục, muốn càngloạn, càng loạn càng tốt. Song song với việc tổn thất ba mươi vạn đạiquân, thì Hiên Viên Hạo cũng sẽ mất đi tiên cơ.” Ai cũng sẽkhông nghĩ đến Hiên Viên Mặc lại lợi dụng phiên vương ở các nơi, mà cùng nhau phản loạn, dù Hiên Viên Hạo biết rõ đây là thủ đoạn của Hiên ViênMặc, cũng không có khả năng không xuất binh. Điều này đã khiến hắn rơivào thế bị động. Hiên Viên Mặc không hạ thủ thì thôi, nhưng vừa ra taythì kinh người! Hiệp thứ nhất, không cần nhìn kết quả, hắn thắng rấtđẹp, không uổng công đã khổ tâm bày tính nhiều năm.

Mai Hoa gật đầu, “Thì ra tất cả đều là Tam Vương gia âm thầm làm.”

“Chỉ có điều, ta rất chờ mong kế tiếp Hiên Viên Mặc sẽ làm gì.” Trên môi hiện lên nụ cười nhạt, Thập Thất băng lãnh nói.

“Tiểu thư, chúng ta không cần chuẩn bị gì sao?” Mai Hoa hỏi, hôm nay Hiên Viên Hạo bị thiết kế, kế tiếp thì sao? Nếucuối cùng Hiên Viên Mặc thành công, bước tiếp theo hắn đối phó chính làtiểu thư! Suy cho cùng thì tiểu thư đã vài lần ngỗ nghịch hắn, cự tuyệtgả cho hắn, do đó cũng đã mất đi ô dù.

Thập Thất híp mắt, lắc đầu, “Tạm thời không cần.” Giờ đây có một số việc nàng còn chưa có cách nào xác định, cho nên cũng không biết có nên tín nhiệm hay không. Chỉ là, nếu Hiên Viên Ninh đãđáp ứng, đã nói lên hắn sẽ không để cha mẹ gặp chuyện không may, nếu cha mẹ không có việc gì, nàng tự nhiên có biện pháp thoát thân!

Ngẩng đầu nhìn Mai Hoa, Thập Thất híp mắt nhẹ giọng hỏi: “Nhiều ngày nay Trung thúc có chuyển biến tốt không?” Từ sau lần gặp Trung thúc ở Thiên Hạ Lâu, lúc nàng hỏi về tuyên cầm vànguyên nhân các luồng nhiệt lưu trong cơ thể, thì thần sắc Trung thúckhác thường, lúc đó nàng đã có chút hoài nghi. Nàng quả thật không muốnnghĩ Trung thúc ngay từ đầu đã tính kế nàng. Nhưng mấy hôm nay nàng bình tĩnh phân tích lại, phát hiện sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản nhưnàng nghĩ, Trung thúc nhất định có việc gạt nàng, nhưng sẽ không tính kế nàng.

Về phần Hổ Báo? Bây giờ nàng còn chưa xác định được.

“Vẫn không, cơ thể vẫn cứ suyyếu, không biết lúc nào mới có thể tốt lên. Nghe Mẫu Đơn nói, cơ thểTrung thúc càng ngày càng kém, sợ rằng sẽ kiên trì không được bao nhiêungày.” Mai Hoa thở dài, khẩu khí có chút đau thương. Mẫu Đơn và rất nhiều đại phu cũng không tra ra nguyên nhân gì, chẳng qua chỉ làcơn phong hàn bình thường, sao lại ngày càng nguy kịch, giờ đây Trungthúc đã không thể xuống giường. Ngay cả nói chuyện cũng không có sức.

Thập Thất cau mày, “Sao có thểnhư vậy? Lúc này mới qua hai ba ngày, Trung thúc sao lại suy yếu thêm?Không phải Mẫu Đơn đã đổi thuốc rồi ư? Chẳng lẽ còn không được? Chẳnglẽ, không phải là bệnh phong hàn bình thường?” Nếu là phonghàn, Trung thúc có võ công hộ thân sao lại không chống đỡ được. Chỉ cókhông phải là phong hàn, mới có khả năng khiến Trung thúc vô lực chốngđỡ.

“Mẫu Đơn và phần lớn đại phu đềuxem qua, đều nói Trung thúc bị phong hàn. Nhưng Mẫu Đơn lén nói cho embiết, nội lực của Trung thúc đang dần dần biến mất.” Ngữ khíMai Hoa có phần ngập ngừng nói, giờ đây Trung thúc gặp chuyện không may, cục diện này ai cũng không muốn thấy. Suy cho cùng, Thiên Hạ Lâu cũnglà do Trung thúc một tay lèo lái mà có được.

“Ngay cả Mẫu Đơn cũng bất lực?”

Mai Hoa gật đầu, “Vâng, Mẫu Đơnnói vô pháp ngăn chặn. Trung thúc đã lén lút bảo nàng, không cần nấuthuốc. Ông ấy biết rõ cơ thể của mình, cho dù được Vô Trần công tử cứuchữa, cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Trung thúc đã không còn baonhiêu thời gian nữa.”

Thật quỷ dị. Trong đầu Thập Thất chỉ có hai chữ này. ‘Bệnh’ của Trung thúc tới thật kỳ quặc, trong đó có ẩn chứa vài tia quỷ dị.

“Tiểu thư cũng không cần phải lolắng. Mẫu Đơn nói nàng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, tuyệt đối sẽ không đểTrung thúc có chuyện. Y thuật của nàng so ra kém Cổ Trì, Vô Trần côngtử, thế nhưng cũng là thượng thừa, nàng nhất định sẽ nghĩ được biệnpháp.” Mai Hoa vội vã trấn an. Nàng không hy vọng nhìn thấy sắc mặt buồn khổ của tiểu thư.

Thập Thất gật đầu, không nghĩ về chuyệncủa Trung thúc nữa, giờ đây cũng chỉ có thể đặt hết hi vọng vào Mẫu Đơn. Song, nàng thực sự rất muốn biết cỗ ma lực ăn mòn lý trí của tuyên cầmvà vài luồng nhiệt lưu trong cơ thể nàng, rốt cuộc là như thế nào? Nàngchắc chắn Trung thúc biết nguyên nhân, nhưng vì sao ông ấy lại không nói cho nàng biết? Rốt cuộc trong đó ẩn giấu điều gì? Nàng phải mau chóngbiết rõ, bằng không, nàng sẽ không tiếp tục tu luyện tuyên cầm.

“Mấy bữa nay Cẩm Sắc có điểm bấtthường, uống thuốc đại phu cho, thế nhưng nàng vẫn cứ sợ hãi. Hôm quanàng xuất phủ. Đúng hai canh giờ mới trở về. Em vốn tưởng là do tiểu thư hạ lệnh, bảo nàng ra ngoài mua đồ vật, nhưng nàng lại tay không trởvề.” Mai Hoa đem dị dạng thấy được ở Cẩm Sắc ngày hôm qua nóivới Thập Thất. Không biết vì sao, nàng cảm thấy hai hôm nay Cẩm Sắc rấtkỳ lạ. Bởi vì Cẩm Sắc là người đơn thuần, chỉ cần có chút dị dạng là cóthể nhìn ra.

“Hmm? Hai hôm nay Cẩm Sắc đều ra ngoài? Nếu có thể xuất phủ, đã nói lên nàng đã khá hơn.” Thập Thất hỏi. Quả thực hai ngày nay biểu hiện của Cẩm Sắc có chút khác thường, thái độ của Cẩm Sắc vào hai ngày trước đó cũng đã không thíchhợp, lúc đó nàng không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ tới, nàngbỗng cảm thấy trong đó lộ ra một tia quỷ dị. Nếu chỉ là bị hoảng sợthông thường, sao nàng ấy lại đột nhiên nói ra những lời kia? Nói saunày nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Mai Hoa lắc đầu: “Hôm kia thìkhông có, hôm qua mới đi ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn ở mãi trong phòng.Em đã từng lo lắng, nên sáng sớm hôm nay, em đã đi thăm, thấy khí sắccủa nàng vẫn rất kém. Em vừa nhìn, liền nói sẽ thay nàng xin phép tiểuthư, cho nàng nghỉ ngơi hai ngày.”

“Hmm? Đi, đi xem Cẩm Sắc.” Thập Thất đứng dậy nói. Cẩm Sắc đã không còn người thân, giờ đây ngãbệnh, nguyên nhân cũng do nàng, theo lý nàng nên đi thăm. Hơn nữa, nàngcũng muốn biết, điều gì khiến cho Cẩm Sắc sợ hãi như thế.

Trong phòng Cẩm Sắc.

“Tiểu thư?!” Cẩm Sắc nằm trên giường, khi trông thấy Thập Thất, thì kinh ngạc lên tiếng.

Thập Thất đi về phía Cẩm Sắc, ngồi xuốngcạnh giường, cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩm Sắc, sao lại càng tệhơn mấy bữa trước? Cầm tay nàng, thật lạnh, Thập Thất cau mày nói: “Không phải đại phu đã khám qua rồi sao? Sao còn suy yếu thế này?” Thập Thất lo lắng hỏi.

Cẩm Sắc ho khan vài tiếng, “Cóthể là bởi vì khiếp sợ mà cảm nhiễm phong hàn. Tiểu thư không cần lolắng, vài ngày nữa Cẩm Sắc sẽ tốt thôi. Chỉ là, hai ngày tới Cẩm Sắckhông thể hầu hạ tiểu thư. Sợ lây bệnh cho tiểu thư. Tiểu thư chớtrách.” Dứt lời, trên mặt nàng xuất hiện một tia áy náy. Là docơ thể nàng quá yếu kém, cũng nghỉ ngơi vài ngày rồi, mà vẫn không cóchuyển biến tốt.

“Nha đầu ngốc, cứ từ từ mà nghỉ ngơi.” Thập Thất vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng cười nói. Đối với Cẩm Sắc, Thập Thất luôn xem nàng là muội muội, từ khi xuyên không tới nơi này, người luônđi theo làm bạn với nàng qua những cơn mưa gió bão bùng, chính là CẩmSắc. Cho nên, nàng không hy vọng Cẩm Sắc có chuyện. Loại tình cảm nàngđối với Cẩm Sắc, không giống như đối với Mai Hoa. Dẫu sao Mai Hoa saunày mới xuất hiện, với lại, còn có người của Thiên Hạ Lâu, tuy trungtâm, nhưng tình cảm của nàng với họ cũng không nồng đậm như đối với CẩmSắc.

Nhưng, nếu Cẩm Sắc thực sự đã làm rachuyện gì đó, nàng cũng sẽ không tha thứ. Những việc đã qua ở kiếptrước, khiến nàng không cho phép có sự phản bội.

Cẩm Sắc vừa nghe, nước mắt ào ào rơi xuống, “Tiểu thư đối với Cẩm Sắc thật tốt. Trên đời này Cẩm Sắc đã không còn ngườithân, trong lòng Cẩm Sắc, tiểu thư chính là người thân của Cẩm Sắc, bấtluận sau này xảy ra chuyện gì, Cẩm Sắc cũng sẽ bảo vệ tiểu thư như bảovệ người thân của mình.” Đây là lời hừa của nàng, vô luận phát sinh chuyện gì, đều lấy mạng bảo vệ tiểu thư.

Ánh mắt Thập Thất chợt lóe, cười cười vỗ vỗ tay nàng, làm như lơ đãng hỏi: “Hôm qua ra phủ sao?”

Nghe vậy, Cẩm Sắc cúi đầu, thần sắc thoáng hoảng hốt, cắn răng nói: “Dạ, Cẩm Sắc ra ngoài mua sắm chút vật dụng hàng ngày. Tuy rằng tiểuthư đã bảo người chiếu cố em, nhưng những chuyện vặt vãnh này, Cẩm Sắccũng không muốn làm phiền người khác.”

“Về sau muốn ra ngoài mua đồ thìcứ bảo người khác làm thay, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Chớ để bị nhiễmgió. Cố gắng nghỉ ngơi đi. Ta đi gặp mẹ đây.” Thập Thất đứng dậy, nét mặt nàng không tỏ vẻ gì kéo chăn đắp cho Cẩm Sắc, sau đó rời khỏi.

Cẩm Sắc nhìn bóng lưng Thập Thất rời đi,cắn chặt môi đến trắng nhợt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, một lúc lâu,nàng mới yếu ớt nói: “Tiểu thư, mạng của Cẩm Sắc là của người.”

Ra khỏi phòng Cẩm Sắc, sắc mặt Thập Thất đột nhiên trầm xuống, vừa đi về phía phòng Lý Uyển Nhi, vừa căn dặn Mai Hoa: “Phái người giám thị Cẩm Sắc.”

“Tiểu thư hoài nghi Cẩm Sắc bán đứng người?” Mai Hoa hạ giọng nghi hoặc hỏi.

Thập Thất híp mắt, song quyền nắm chặt, quanh thân phủ kín hàn ý, “Để ngừa ngoài ý muốn.” Nếu như ngay cả Cẩm Sắc cũng phản bội nàng, nàng còn có thể lựa chọn tin tưởng ai? Còn có thể tin tưởng ai nữa?

Nàng cảm thấy xoay quanh nàng không phảinguy hiểm thì chính là âm mưu, chúng đang dần dần vây chặt lấy nàng. Cẩn thận ứng đối, nhưng vẫn còn khó lòng phòng bị.

Giờ khắc này, Thập Thất vô cùng đau lòng.

“Tiểu thư, Cẩm Sắc sẽ không bánđứng người. Sao nàng có thể làm ra chuyện hại người chứ? Vừa rồi lời Cẩm Sắc cũng không có gì dị thường mà.” Mai Hoa vội vã nói, nếunói Cẩm Sắc phản bội, có thế nào nàng cũng không tin, tình cảm tiểu thưđối với Cẩm Sắc vượt qua khỏi quan hệ chủ tớ, đối xử với nàng ấy tựa như thân tỷ muội, nàng ấy sao có thể, sao có thể phản bội tiểu thư?

Thập Thất không nói, nàng cũng hy vọngtất cả chỉ là suy đoán của nàng, không phải là sự thật. Thế nhưng, sựthật rốt cuộc là gì, nàng chỉ có thể chờ.

Trong phòng Lý Uyển Nhi.

Thập Thất vừa vào phòng, Lý Uyển Nhi liền kéo lấy nàng ngồi vào ghế.

Bà nở nụ cười hiền lành nói: “Đây là gả y mẫu thân tự mình may. Mau mặc vào thử xem, nếu có chỗ khôngthích hợp, mẹ sẽ sửa lại. Chờ sau này con lập gia đình, là có thể mặcvào gả y mẹ tự tay may.”

Nhìn gả y đỏ thẫm được may tinh tế trongtay, khóe mắt Thập Thất khó nén ướt át, để tránh cho Lý Uyển Nhi nhìn ra khác thường, Thập Thất tận lực e thẹn nói: “Mẹ! Thập Thất muốncả đời ở bên cạnh mẹ, nhưng mẹ thì hay rồi, cứ muốn gả Thập Thất rangoài! Giờ đây, đâu có ai đến cầu thân, gả y này có lẽ không dùng đượcđâu.”

“Xem đứa nhỏ này này, nói nhăngnói cuội gì đấy? Thập Thất của mẹ xinh đẹp động lòng người, sao có thểkhông gả đi được chứ? Sau này người đến cửa cầu thân khẳng định phải đạp nát cửa luôn đấy! Mẹ bây giờ sớm chuẩn bị tốt cho con, để tránh về sauchân tay khỏi luống cuống.” Lý Uyển Nhi đánh nhẹ lên trán Thập Thất, cười nói.

Thập Thất cũng không từ chối, vội vã thay gả y. Dù sao thì đây cũng là tâm ý của mẹ. Quản nó có thể sử dụng đượchay không. Huống hồ, dù cho tất cả mọi người trên đời này đều phản bộinàng, tổn hại nàng, nàng còn có cha mẹ yêu nàng.



Liễu phủ.

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe tin các phiên vương đồng loạt phản loạn, liền biết Hiên Viên Mặc đã bắt đầu hành động!

Không biết có phải là ảo tưởng của nànghay không, hắn hành động nhanh như vậy, là bởi vì không muốn để nàng đihòa thân sao? Nhất định là vậy.

Hôm qua, Lưu Trầm tới, nói với nàng,Vương gia đã vì nàng mà cảnh cáo Mộ Dung Thập Thất, bảo Mộ Dung ThậpThất không được làm hại nàng. Mà thông qua việc Hiên Viên Mặc cảnh cáo,quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Thập Thất đã ngày càng căng thẳng. Lưu Trầmnói, nếu như Mộ Dung Thập Thất còn dám đối phó nàng, Vương gia sẽ giếtMộ Dung Thập Thất.

Khi nghe được những lời đó, nàng khó nénkích động. Toàn bộ oán hận vốn tích tụ trong lòng đối với Hiên Viên Mặcđều tan biến hết. Hắn coi trọng nàng!

Có lẽ, trong lòng hắn, từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thập Thất chỉ là một nữ nhân mà hắn muốn, chứ không có yêu!

Nàng biết hắn nhất định có thể thành công!

Cũng phải thành công!

“Tam Vương gia, ta sẽ là hoàng hậu của ngài, cùng ngài cùng nhau bễ nghễ chúng sinh.” Liễu Nguyệt Phi nhắm mắt lại, nét mặt chân thành nói.

Nếu tất cả đã bắt đầu, vậy nhất định phải đi đến cùng.

Hoàng cung

Bởi vì phản loạn xảy ra bất ngờ, HiênViên Hạo khẩn cấp làm ra quyết định. Tuy rằng biết cuộc phản loạn lầnnày là một âm mưu, nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể pháibinh. Giờ đây Phượng Thiên quốc nổi lên nội loạn, Hiên Viên Mặc nhìn như án binh bất động, nhưng lại đang ngấm ngầm giở thủ đoạn, khiến HiênViên Hạo thống hận vô cùng.

Sau đó, Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ sáng sớm tiến cung thương nghị với Hiên Viên Hạo.

Bọn họ cũng biết cuộc phản loạn lần nàykhông hề đơn giản, nhất định là Hiên Viên Mặc giật dây! Cho nên bọn họphải nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Ba người vẫn bí mật bàn bạc, thẳng đếntrời tối. Không ai biết bọn họ nói những gì, có nghĩ ra được biện phápphản kích hay không. Dẫu có thế thì trận tinh phong huyết vũ cũng khôngthể nào tránh khỏi…

Tam vương phủ

Hiên Viên Mặc ngưng thần nhìn bàn cờ.

Giờ đây toàn bộ quân cờ đều có vị trí và cương vị riêng, một viên đã thuận lợi xuất phát, kế tiếp sẽ là một trận đánh ác liệt.

Hiên Viên Hạo không phải nhân vật có thể dễ dàng đối phó, bằng không mấy năm trước, hắn sẽ không bị thua hoàn toàn!

Lần này, hắn tuyệt đối không thể lưu lại bất cứ đường lui nào.

Hơn nữa, lần này, thế cờ hắn bày cho Hiên Viên Hạo, chính là tàn nhẫn không có đường lui!

“Tam Vương gia, nghe nói hai ngày trước Mộ Dung tiểu thư đi gặp Tứ Vương gia. Mà Tứ Vương gia từ trướcđến nay không dễ dàng gặp nữ tử lại chịu gặp Mộ Dung tiểu thư, hơn nữahai người họ còn ở trong phòng khoảng nửa canh giờ.” Lưu Trầmtrầm giọng nói. Không biết Mộ Dung tiểu thư vì sao lại đột nhiên đi gặpTứ Vương gia, chẳng nhẽ, nàng biết Tam Vương gia đã hạ sát tâm với nàng, nên nàng tìm đến Tứ Vương gia làm cảng tránh gió? Lẽ nào, nàng khôngbiết Tứ Vương gia là người không có thế lực nhất trong các vị vương giaư? Để Tứ Vương gia làm cảng tránh gió, không biết nàng nghĩ gì nữa! Haylà quá mức ngây thơ?

Tay Hiên Viên Mặc cầm quân cờ khựng lại, ngẩng đầu nhìn lưu Trầm, trầm giọng nói: “Biết nàng đi tìm Tứ đệ có chuyện gì không?”

“Không có ai biết.” Lưu Trầm cúi đầu nói.

Hiên Viên Mặc trầm mặc, ưng mâu hiện lênlãnh ý, nàng thà rằng đi tìm Tứ đệ, cũng không cầu hắn! Chỉ cần nàngnhận sai, hắn nhất định sẽ không truy cứu những việc đã xảy ra! Tha chocả nhà nàng, chỉ cần hắn làm hoàng đế, nàng có thể trở thành phi tử tônquý. Rốt cuộc nàng còn bất mãn điều gì?

Tứ đệ chỉ là một vương gia không có quyền lợi dục vọng, làm sao có thể che chở nàng? Lẽ nào, nàng còn có thể ngây thơ cho rằng, Tứ đệ sẽ vì nàng mà đối địch với hắn? Hoặc có lẽ, Tứ đệcó thể cho nàng vị trí chính vi mà hắn không cho được?

Nàng quả thực là vọng tưởng!

“Không cần giám thị nàng. Đemtoàn bộ tâm tư đặt vào ngôi vị hoàng đế đi. Chờ sau khi bổn vương đăngcơ, lại xử trí cả nhà Mộ Dung Thập Thất.” Sắc mặt Hiên Viên Mặc âm u hạ mệnh lệnh. Đến lúc đó, chỉ cần Mộ Dung Thập Thất chịu cầu xintha thứ, có lẽ hắn còn có thể cho nàng một cơ hội.

“Vâng!” Khóe miệng LưuTrầm cong lên, xem ra Tam Vương gia đối với Mộ Dung Thập Thất cũng không có bao nhiêu tâm tư. Cứ như vậy, không ai có thể lay động vị trí củaLiễu tiểu thư.

Trình phủ

Hôm qua Tứ Vương gia không tới tham gia yến tiệc sinh thần của cha!

Nàng ngày mong đêm nhớ muốn gặp hắn, vìhắn, nàng dùng hết mọi biện pháp khiến cho khuôn mặt không bị thũng nữa, nhưng có thế nào cũng không ngờ đến, hắn ngay cả mặt mũi của cha cũngkhông nể tình!

Vốn tưởng rằng trong lòng hắn không có nàng!

Nhưng khi nàng nghe được, nguyên nhân hắn không tới là bởi vì, trong chuyến du ngoạn hắn bị người ám toán, dẫnđến không thể xuống giường đi lại. Nghe thế thì nỗi oán hận trong nàngbỗng dưng tiêu tan. Hoá ra không phải là hắn không muốn đến, mà là do bị thương nên không thể tới!

Đây vừa vặn là một lý do tốt!

Nàng có thể lấy cớ hắn bị thương mà đi thăm!

Trên mặt nàng hiện giờ vẫn còn có chút xanh tím, nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai nàng sẽ đi thăm hắn!

Lần này, nàng nhất định phải dày công trang điểm, để hắn nhìn với con mắt khác.



Mộ Dung phủ

Màn đêm tối đen, trăng cong như hình lưỡi liềm.

“Tiểu thư, vừa rồi có một bóngđen xuất hiện trong phòng Cẩm Sắc. Sau khi phát giác có người, bóng đenđó liền phi nhanh chạy mất, người của chúng ta không thể đuổi kịp.” Mai Hoa cúi đầu đứng trước mặt Thập Thất, trầm giọng bẩm báo.

“Có thể chạy thoát đã nói lên kẻ đó võ công cao cường, không phải là kẻ tầm thường.” Sắc mặt Thập Thất sâu lắng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.