🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Kẻ đó vì sao lại xuất hiện trong phòng Cẩm Sắc? Hắn có mục đích gì? Rõ ràng xông vào phòng Cẩm Sắc,nhưng Cẩm Sắc lại không kêu lên, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mai Hoa cau mày nói. Lúc này, sự thật bày ra trước mắt, rất rõ ràng, Cẩm Sắc rất có khả năng đã phản bội tiểu thư!

Sắc mặt Thập Thất trầm trọng, trong mắt lập loè tia dị dạng, “Ta không hy vọng người phản bội ta nhất chính là Cẩm Sắc.” Nếu Cẩm Sắc phản bội, nàng dù cho có không đành lòng ra sao cũng sẽ ratay. Nàng hy vọng biết bao, tất cả những chuyện này không hề phát sinh.Có thể tất cả là do nàng suy nghĩ nhiều, hắc y nhân kia chỉ muốn trộmcắp mới ngẫu nhiên xuất hiện trong phòng Cẩm Sắc, lại vừa khéo tên trộmđó biết võ công, tất cả chỉ là trùng hợp.

“Tiểu thư, không bằng chúng ta cứ tiếp tục quan sát, có lẽ thực sự không phải như chúng ta nghĩ.” Mai Hoa trầm giọng nói.

“Phải tìm ra căn cứ xác thực nhất.” Thập Thất nheo mắt, lạnh giọng ra lệnh.

“Vâng.”

Trời đêm dần dần tối, mây đen che khuất ánh trăng.

Bên ngoài một căn phòng, có hai thân ảnh đứng sau đại thụ, nhìn vào căn phòng còn đang thắp nến phía trước.

Từ trong phòng loáng thoáng truyền ra tiếng ho khan, ánh nến phản ánh bóng dáng mảnh khảnh trên giường lên cửa sổ.

Phía sau đại thụ, Thập Thất nghe vài tiếng ho khan, cau mày, lẩm bẩm nói: “Nàng quả thật sinh bệnh. Tối rồi mà không ngủ, nàng còn muốn làm gì?” Hay là, Cẩm Sắc và các nàng cũng đang chờ đợi, chờ đợi kẻ mới rời đi quay trở lại?

Thập Thất thầm gượng cười, một khi đãhoài nghi một người, thì đã không còn tín nhiệm với người đó nữa. Đốivới Cẩm Sắc, khi nàng ấy vẫn còn có một tia hy vọng, nàng sẽ không từbỏ.

Huống hồ, từ biểu hiện hôm nay xem thấy ở Cẩm Sắc, nàng ấy cũng không có khả năng phản bội nàng. Nhưng, tính tình Cẩm Sắc quá đơn thuần, khó tránh khỏi bị sẽ người khác lợi dụng.

“Sao lại càng ngày càng nghiêm trọng? Đại phu đã nói là bị kinh sợ thôi mà, bây giờ xem ra dường như là nhiễm phong hàn.” Mai Hoa thoáng nghi hoặc nói. Bị kinh sợ thông thường thì nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi, nhưng bây giờ nàng xem hình dạng của Cẩm Sắc, thì chắcchắn không chỉ là bị kinh sợ không thôi.

Thập Thất khẽ thở dài một hơi: “Ngày mai lại kêu một đại phu đến đi.”

“Vâng.”

“Bây giờ, chứng cứ xác thực cóthể chứng minh Cẩm Sắc phản bội còn chưa có, chỉ biết Cẩm Sắc đã xuấtphủ một lần, và có một hắc y nhân xuất hiện trong phòng nàng. Hai điểmnày tuy sẽ khiến người hoài nghi, nhưng tuyệt đối không thể xem là chứng cứ.” Thập Thất sâu lắng nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, tiếng nói càng lúc càng âm u.

Mai Hoa gật đầu, “Đúng vậy, chonên tiểu thư cũng đừng quá khẩn trương, có lẽ tất cả đều do chúng ta quá lo lắng thôi! Nếu để Cẩm Sắc biết chúng ta hoài nghi nàng, không biếtnàng sẽ phản ứng thế nào đâu.”

“Chỉ mong tất cả đều do ta suy nghĩ nhiều.” Thập Thất híp đôi mắt nguy hiểm như loài báo săn, lạnh giọng nói.

Hai người lại tiếp tục đứng canh gần nửa canh giờ, kết quả một bóng người cũng không thấy. Hai người liền rời đi.

Lúc hai người rời đi, ánh nến trong phòng Cẩm Sắc vẫn chưa tắt.

Trong phòng, Cẩm Sắc cầm khăn lụa màu trắng che miệng, không ngừng ho khan.

Nàng mặc tấm áo mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nước mắt chảy ra như suối, cơ thể không ngừng run rẩy.

Từng giọt, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng cắn chặt hàm răng, khống chế trái tim, cùng cơ thể đang sợ hãi.

Dưới giường, là một thùng nước đang bốc khói ngùn ngụt.

Nàng cởi y phục, ngâm mình vào trong nước.

Độ nóng của nước, vẫn không trừ đi đượccái lạnh trong người nàng. Cái cảm giác lạnh giá đến tận xương, lạnh đến nội tâm, dù thân nàng có đang trong làn nước ấm áp, cũng không cách nào ngăn trở.

“Tiểu thư, Cẩm Sắc nên làm gì bây giờ?” Nàng nên làm gì đây? Vì sao ông trời lại bất công với nàng như thế? Vìsao những kẻ xấu xa kia không chết đi? Nàng muốn vùi đầu vào trong nước, mãi mãi cũng không ngẩng lên.

Chết, có lẽ là một giải thoát.

Thế nhưng, không thể, nàng không thể.

Bây giờ còn chưa phải lúc…

Ngày hôm sau

Mai Hoa mời đại phu đến, sau khi đại phu chẩn mạch cho Cẩm Sắc, thì rất kinh ngạc, chất vấn Cẩm Sắc: “Nhiều ngày nay, ngày nào cô cũng tắm nước lạnh? Cô có biết, bây giờ là đầuthu, buổi tối gió lạnh, rất dễ bị nhiễm phong hàn. Giờ đây bệnh phonghàn của cô đã nặng thêm, nhớ kỹ không thể tiếp tục tắm nước lạnh!”

“Cẩm Sắc, sao em lại tắm nước lạnh?” Mai Hoa kinh ngạc hỏi. Thảo nào bệnh của nàng không có chuyển biến tốt mà trái lại ngày càng nghiêm trọng!

Sắc mặt Cẩm Sắc khẽ biến, cắn răng, giải thích nói: “Vài bữa nay em ra rất nhiều mồ hôi, cảm thấy rất khó chịu, nên muốn tắmrửa, kết quả trong lúc tắm thì ngủ quên mất, nên nước lạnh lúc nào cũngkhông hay, sau này em sẽ cẩn thận.”

“Thật không cẩn thận gì cả, Tiểu Lục Tiểu Hồng hầu hạ em đâu? Sao hai người đó không hầu hạ em?” Vẻ mặt Mai Hoa đầy trách cứ, sau đó quét mắt một vòng khắp phòng, kết quả không thấy hai nha đầu kia, liền trầm giọng hỏi.

Nghe vậy, Cẩm Sắc phì cười, khuôn mặt tái nhợt gắng gượng nặn ra nụ cười ôn hòa, “Vẫn nên để bọn họ làm việc khác đi, em cũng là một nha hoàn, sao lại để bọn họ chiếu cố em được? Mai Hoa tỷ tỷ, không cần phải lo lắng cho em, emsẽ tốt thôi.”

“Ta không lo lắng, nhưng tiểu thư lo lắng, nếu như em cứ tiếp tục không thương lấy thân thể mình, thìchính là cố ý muốn tiểu thư thương tâm!” Mai Hoa trầm giọng nói.

Nét cười trên mặt Cẩm Sắc dần biến mất, cắn môi không nói.

Mai Hoa thở dài một hơi nói với Cẩm Sắc: “Tiểu thư đối với em tựa như đối với muội muội ruột thịt, em bị bệnh, tiểuthư so với ai khác đều lo lắng hơn rất nhiều. Cho nên, bất kể em cóchuyện gì cũng đều phải nói với tiểu thư. Tiểu thư có thể tha thứ sẽ tha thứ, có thể hỗ trợ sẽ hỗ trợ. Nghìn vạn lần đừng giữ mọi việc ở tronglòng.” Nàng đang dùng một phương thức khác để nói cho Cẩm Sắc biết, lựa chọn thẳng thắn với tiểu thư là phương pháp tốt nhất.

Nhưng Cẩm Sắc chỉ quét mắt liếc nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu. Tựa như không nghe hiểu lời nàng nói.

Sau khi cùng đại phu rời khỏi, Mai Hoa liền đi tìm Thập Thất bẩm báo tình huống của Cẩm Sắc.

Sau khi Thập Thất nghe qua, thần sắc ngưng trọng, “Hành vi của nàng rất không bình thường.” Tắm nước lạnh, khiến cơ thể càng thêm kém. Hơn nửa đêm không ngủ, nàng làm sao vậy?

“Haiz, mọi người trong Thiên HạLâu đã điều tra nhiều ngày, thế nhưng, vẫn không có kết quả. Tiểu thưkiên nhẫn chờ một chút, hẳn là sẽ có đáp án nhanh thôi.” Mai Hoa nói.

Thập Thất gật đầu: “Cố gắng chiếu cố Cẩm Sắc, cho dù nàng phản bội ta, ta cũng muốn biết nguyên nhân.”

“Vâng.”

Sau khi dùng qua bữa trưa, Mộ Dung Phong kêu Thập Thất tới thư phòng.

Trong thư phòng an tĩnh, Mộ Dung Phong đi qua đi lại, có thể thấy rõ ông đang rất bất an.

“Chắc là Thập Thất đã biết chuyện phiên vương nổi loạn, Hoàng thượng phái binh bình loạn.” Một lát sau, Mộ Dung Phong dừng lại, sắc mặt ông nặng nề nhìn Thập Thất nói.

Thập Thất gật đầu, “Dạ, Thập Thất đã biết rồi.”

“Cha biết, Tam Vương gia đã bắt đầu hành động. Một trận náo động lớn hơn nữa rất nhanh sẽ đến thời khắc cuối cùng thôi.” Mộ Dung Phong thấp giọng nói. Lúc nhắc tới Hiên Viên Mặc, giọng của ông có chút run run. Đây là nỗi sợ hãi đối với Hiên Viên Mặc, ông làm việccho Hiên Viên Mặc đã năm năm, ông biết mức độ tàn nhẫn của Hiên ViênMặc. Lần trước Thập Thất đã khước từ việc cầu thân của hắn, hắn tuyệtđối sẽ không bỏ qua cho cả nhà bọn họ.

“Cha không cần lo lắng, Tam Vương gia tạm thời sẽ không làm gì chúng ta.” Thập Thất trầm giọng nói. Nàng nhìn ra được cha rất sợ hãi Hiên ViênMặc. Ánh mắt Thập Thất u ám, trong năm năm nay, cha đã bị Hiên Viên Mặcbức bách làm rất nhiều chuyện. Loại sợ hãi này đã ăn sâu vào cốt tủy, kỳ thực bọn họ có thể không phải sợ hãi Hiên Viên Mặc trả thù, chỉ cần lần cầu thân trước đó, nàng gật đầu đồng ý, cha cũng đáp ứng, vậy thì, đãkhông có sự lo lắng như bây giờ.

Nhưng cha lại không đáp ứng, ông tôn trọng sự lựa chọn của nàng mà không hề hối hận.

Mà nàng, cũng sẽ không gả cho người mà nàng không thương!

“Cha và mẹ con cái gì cũng không sợ, chỉ sợ con sẽ bị cha liên lụy, haiz.” Mộ Dung Phong thở dài nói.

Thập Thất nhìn Mộ Dung Phong, mỉm cười, “Cha, hãy tin Thập Thất, bất kể tiếp theo có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ bình yên vượt qua.”

Mộ Dung Phong nhìn ánh mắt kiên định của Thập Thất, thật sâu cảm động gật đầu: “Cha tin con, chỉ là cha và mẹ con đã thương lượng xong cả rồi, một khi cóchuyện bất trắc xảy ra, cha sẽ bảo hạ nhân trong nhà hộ tống con rờikhỏi Phượng Thiên quốc. Mấy năm nay, tuy rằng bổng lộc của cha khôngnhiều lắm, nhưng dành dụm lại cũng đủ để con sinh sống cả đời.”

“Cha!” Thập Thất kinh hô một tiếng, “Cha và mẹ sao có thể ích kỷ thế chứ? Nếu hai người bỏ Thập Thất, ThậpThất một mình rời đi còn có ý nghĩa gì? Bất kể như thế nào, một nhàchúng ta đều phải ở cùng nhau! Cha và mẹ, ai cũng sẽ không sao!” Mắt Thập Thất sáng như đuốc, ngữ khí tràn đầy kiên định, đây là lời hứa của nàng.

Mộ Dung Phong sửng sốt, theo sau liền phì cười: “Đứa bé ngốc.”

Tứ vương phủ

Hiên Viên Ninh ngồi trên xe đẩy, đắm mình trong Mai Hoa lâm.

Môi hắn khẽ cong, nét mặt bình tĩnh, khóe miệng thường phát ra tiếng cười.

Lăn xe đến nơi đặt thất huyền cầm ở phíatrước, ngón tay thon dài trắng nõn, xoa nhẹ lên mặt cầm, bắt đầu khẩylên khúc nhạc mà hắn cho là êm tai nhất trên đời.

Tiếng đàn bao phủ khắp từng ngõ ngách trong Mai Hoa lâm.

Phi Kiếm vẫn luôn ẩn thân từ một nơi bímật gần đó để bảo vệ Hiên Viên Ninh, mấy ngày nay, tiếng đàn này khôngngừng vang lên bên tai hắn, nghĩ đến đó khuôn mặt lãnh khốc của hắn bỗng xuất hiện vết rách, thầm nghĩ: từ khi Mộ Dung tiểu thư đến, Vương giakhông còn ở trong phòng nữa, mỗi ngày đều đến Mai Hoa lâm, mỗi lần ngồixuống mất cả một ngày, mỗi ngày đều đàn một khúc không dưới ba mươi lần. Tuy cầm kỹ của Vương gia rất tuyệt, thế nhưng, ngày ngày đều chỉ đàn có một khúc, ban đầu hắn vốn còn cảm thấy thủ khúc này rất phức tạp, nhưng bây giờ, hắn chỉ cần nhắm mắt lại, ngón tay cũng tự động đàn ra được!

Hắn chưa từng thấy Vương gia vì một nữnhân mà ‘thất hồn lạc phách’ đến như vậy. Nếu thích Mộ Dung tiểu thư,thì trực tiếp đi thỉnh chỉ, hạ thánh chỉ tứ hôn, Mộ Dung tiểu thư còn có thể không đáp ứng ư?

Khi còn ở Nam Tuyền miếu, không phải làhắn không có nói cách này cho Vương gia nghe, thế nhưng, cái hắn nhậnlấy chính là một ánh mắt âm lãnh giết người của Vương gia. Khiến hắn lập tức ngậm miệng.

“Bổn vương muốn nàng cam tâm tình nguyện.” Hắn nhớ rõ lúc đó Vương gia đã nói như thế.

Ôi…

Xem ra, cần phải đợi…

Lúc này, ngoài cửa Tứ vương phủ, TrìnhTuyết Nhi trang điểm chỉnh chu bước xuống kiệu, theo sau nàng là vài nha hoàn, trong tay đều cầm dược liệu quý báu. Nàng vênh váo nghênh ngangđi đến trước mặt hộ vệ canh cửa: “Đi bẩm báo Tứ Vương gia, bản tiểu thư cầu kiến.”

“Xin Trình tiểu thư chờ một lát.” Hộ vệ canh cửa thấy Trình Tuyết Nhi đến, đặc biệt phản cảm. Tuy nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân, nhưng cũng không nên nhìn những hạnhân như bọn họ bằng thái độ như vậy. Nhìn thái độ nàng cao ngạo, aikhông biết còn tưởng rằng nàng chính là nữ chủ nhân của Tứ vương phủ!

Trình Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng. Đứngsang một bên đợi, hôm nay, nàng đặc biệt mặc y phục ngũ sắc cầu vồng,chỉ hy vọng có cơ hội hiến vũ cho Tứ Vương gia xem.

Thông thường những nam tử đã xem qua nàng khiêu vũ, thì đều mê mẩn say mê nàng. Nàng không tin, sau khi Tứ Vươnggia trông thấy, sẽ không khuynh đảo vì nàng! Hơn nữa nàng còn đặc biệtchuẩn bị những dược liệu trân quý, chúng đều có tác dụng kỳ diệu trongviệc trị khỏi thương thế.

Trong Mai Hoa lâm, một khúc kết thúc, Phi Kiếm đẩy Hiên Viên Ninh rời khỏi.

Mới vừa ra khỏi Mai Hoa lâm, liền gặp phải Dung Nhi, “Vương gia, Trình tiểu thư cầu kiến.” Không ngờ Trình Tuyết Nhi lại tới nhanh như vậy, vết sưng trên mặt nàng ta lành thật mau!

Nghe vậy, ánh mắt Hiên Viên Ninh chợt lóe lên tia sáng, cất chất giọng trầm thấp tĩnh lặng: “Không gặp.”

“Hồi bẩm Vương gia, lúc Vương gia du ngoạn, Trình tiểu thư ngày ngày đều đến, nhiều lần châm chích hạnhân trong phủ. Hôm nay nàng biết Vương gia ở trong phủ mà không chịugặp nàng, thì hộ vệ gác cửa và Dung Nhi sẽ gặp rắc rối, hơn nữa ngày sau khẳng định nàng sẽ còn đến nữa.” Dung Nhi biết chắc Hiên Viên Ninh sẽ không gặp Trình Tuyết Nhi. Thế nhưng, lần này từ chối, tiếp theo nàng ta vẫn cứ đến!

“Đã như vậy, để nàng vào đi. Không cần bảo hạ nhân tiếp đãi, Phi Kiếm, ngươi tự mình giải quyết nàng.” Nét mặt Hiên Viên Ninh vẫn bình thản, mệnh lệnh cho Phi Kiếm ở phía sau.

Phi Kiếm gật đầu đáp: “Vâng.”

Một khắc sau, trước cửa vương phủ, TrìnhTuyết Nhi vừa thấy Hiên Viên Ninh chịu gặp nàng, liền lập tức hất caođầu nghênh ngang theo Dung Nhi vào vương phủ.

Trên đường đi, Trình Tuyết Nhi hất mày cười nói: “Ngươi bây giờ đã biết rõ trong mắt Tứ Vương gia bản tiểu thư có phân lượng,hay là Mộ Dung Thập Thất có phân lượng rồi chứ? Chuyện lần trước takhông tính toán với ngươi. Song, sau này nếu ngươi còn dám không nghelời bản tiểu thư, chờ sau khi ta gả vào vương phủ, ngươi sẽ có ngày lành tháng tốt đấy!”

Dung Nhi làm lơ như không nghe thấy,nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười nhạt, sau đó tiếp tục dẫn đường.Trình Tuyết Nhi này thật cho rằng nàng ta là Phượng Thiên quốc đệ nhấtmỹ nhân, thì có thể hấp dẫn Tứ Vương gia? Nàng ta nghĩ hay lắm ấy! Nữ tử có thể vào mắt Vương gia, sao có thể là loại không có mỹ mạo như nàngta?!

Trình Tuyết Nhi thấy Dung Nhi không nói, liền nghĩ Dung Nhi sợ nàng, nên nụ cười càng sâu, càng thêm đắc ý.

Khi tiến vào sảnh đường tiếp khách, nàng không thấy Tứ Vương gia, lại thấy một gã nam tử mặc đồ đen đứng ở vị trí chính giữa.

Nét mặt gã nam tử đó lạnh lùng nhìn nàng.

“Ngươi là ai? Tứ Vương gia đâu?” Trình Tuyết Nhi cau mày nhìn thẳng vào nam tử, tiếng nói thoáng có phần tức giận.

Sắc mặt Phi Kiếm không thay đổi, trái lại càng thêm lạnh lùng, hắn nhìn Trình Tuyết Nhi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Đây là Tứ vương phủ, Trình tiểu thư không có quyền ở đây hô to gọi nhỏ!”

“Ngươi!” Trình Tuyết Nhi giận dữ, nàng nhận ra được, người này chính là hộ vệ bên người Tứ Vương gia, chỉ là một tên hộ vệ mà cũng dám bất kính với nàng!

“Mời Trình tiểu thư sau này đừng xuất hiện ở Tứ vương phủ.” Phi Kiếm lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Trình Tuyết Nhi không suy nghĩ nhiều, liền buột miệng nói: “Một tên hộ vệ như ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn cản bản tiểu thư gặp mặt Vương gia? Không sợ Vương gia biết thì chém đầu ngươi sao?!”

Phi Kiếm thầm cười nhạt, ngươi đắc tội Mộ Dung tiểu thư, Vương gia muốn chém chính là đầu của ngươi đấy! “Mời Trình tiểu thư rời khỏi vương phủ. Lát nữa ta sẽ đến Trình phủ, đích thân bẩm báo Trình tướng.”

“Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn gặp cha ta?” Trình Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi sang một bên, mắt lạnhnhìn Dung Nhi và Phi Kiếm, dường như hiểu ra gì đó, bèn hô to: “Nhất định là ả tiện tỳ nhà ngươi giở trò quỷ, không có nói với Vương gia. Lá gan của các ngươi ghê gớm thật, không sợ Vương gia trách tội sao hả?”

“Là Vương gia nói, không muốn gặp Trình tiểu thư. Cho nên thỉnh Trình tiểu thư sau này đừng xuất hiện ởTứ vương phủ, lát nữa ta sẽ giải thích với Trình tướng.” Phi Kiếm không đếm xỉa đến lời nàng nói, lạnh lùng trả lời.

Trình Tuyết Nhi khó có thể tin, “Sao có thể? Vương gia sao có thể không gặp ta?” Nàng là đệ nhất mỹ nhân Phượng Thiên quốc, biết bao nhiêu nam tử trongPhượng Thiên quốc này muốn lấy nàng. Tứ Vương gia lẽ nào không thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng ư? (Ôi, tha cho em đi chị, chỉ dc cái lớp da bên ngoài thôi mà chị cứ tưởng hay lắm í)

“Trình tiểu thư, mời!”Dung Nhi khinh thường cười nhạt, sự thật bày ra trước mặt, mà còn khôngtin. Nàng thật bội phục công lực tự kỷ của Trình Tuyết Nhi, Dung Nhivươn tay bày tư thế tiễn khách.

Trình Tuyết Nhi mặt đỏ tới mang tai, nàng có thế nào cũng không tin Hiên Viên Ninh lại ngăn nàng ngoài cửa, không muốn thấy nàng.

Thấy thần sắc Trình Tuyết Nhi biến chuyển, mà thân hình lại không động đậy. Phi Kiếm cau chặt hai hàng lông mày, mở miệng nói: “Trình tiểu thư, mời.”

“Được! Hôm nay bản tiểu thư tạmthời rời đi, nếu để bản tiểu thư biết, là các ngươi giở trò, thì sau này đừng mong có ngày tháng tốt!” Trình Tuyết Nhi đứng dậy, hừlạnh phẫn nộ quát. Nhưng trong lòng nàng lại đang bồn chồn, lẽ nào TứVương gia thực sự không muốn gặp nàng?

Tên hộ vệ này là kẻ theo sát bên cạnh TứVương gia, lời hắn nói hẳn là không giả, nhưng vì sao Tứ Vương gia không gặp nàng? Khẳng định trong đấy có chuyện gì đó mà nàng không biết. Nàng không phải kẻ ngốc, cũng biết lúc này tiếp tục ở lại không có lợi, chờnàng điều tra rõ sự thật, rồi trở lại!

Trình Tuyết Nhi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Dung Nhi và Phi Kiếm, sau đó vung tay áo tức giận bỏ đi.

Phía sau, Phi Kiếm nhìn theo bóng lưngcủa Trình Tuyết Nhi, thầm nghĩ: quả nhiên không thể so với Mộ Dung tiểuthư, thảo nào Vương gia không muốn gặp nàng ta.

Trình Tuyết Nhi mang theo một bụng tứcgiận, vừa đi vừa nghĩ, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Tứ Vương gia vì sao không gặp nàng? Nhất định là có người ở phía sau giở trò, nghĩ đến thế, nàng siết chặt hai tay, chắc chắn là ả nha hoàn tiện tỳ kia ở sau lưngnói xấu nàng với Tứ Vương gia!

Ngay lúc nàng nghĩ như vậy, chợt nghe thấy tiếng cười nhạo và từng tiếng nhỏ giọng nghị luận của mấy nha hoàn ở phía sau.

“Vương gia không gặp nàng ta, mà nàng ta còn ba lần bốn lượt đến, da mặt của nàng ta thật là dày.”

“Chắc chắn nàng ta đã đắc tội TứVương gia, nếu không sao hai ngày trước Tứ Vương gia tự thân gặp Mộ Dung tiểu thư, còn nàng ta thì ngài ấy lại không muốn gặp?”

“Đúng vậy, Vương gia và Mộ Dung tiểu thư còn ở trong phòng nửa canh giờ nữa chứ!”

“Ta cũng tận mắt trông thấy MộDung tiểu thư được mời vào phủ, Dung Nhi tỷ tỷ còn bảo ta pha trà chonàng ấy. Loại trà đó chính là Ngọc Quan Âm hảo hạng, rất ít khách nhâncó thể uống được. Song so sánh lại, Trình tiểu thư tới, Vương gia cũngkhông bảo chúng ta dâng trà, càng đừng nói là Ngọc Quan Âm tốt nhất.”

Các nha hoàn, ngươi một lời ta một lời,tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, thế nhưng Trình Tuyết Nhi có chút võ côngvẫn nghe rất rõ ràng! Sắc mặt nàng xám xanh, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ dữ tợn.

Tứ Vương gia lại chịu gặp Mộ Dung Thập Thất!

Như vậy, tất cả đều đã có giải đáp! Trước đó vài ngày, trước cửa Tứ vương phủ, Mộ Dung Thập Thất đã ra tay đánhnàng, sau khi Vương gia trở về, nàng ta liền lập tức tới cáo trạng vớiVương gia, bôi nhọ nàng! Thảo nào Tứ Vương gia không chịu gặp nàng!

Tất cả đều do Mộ Dung Thập Thất ở sau lưng giở trò!

Xem ra, nàng phải ra tay với Mộ Dung Thập Thất! Kế hoạch đã chuẩn bị nhiều ngày nay, cuối cùng cũng có thể dùng đến!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.