Ánh sáng chiếu vào mí mắt ta...
Ta đang ở đâu?
Thật nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, một giấc mộng như thật như ảo kia vẫn còn rõ ràng… Thời gian hơn sáu vạn năm cứ như vậy mà hằn sâu trong kí ức…
Ta ngồi trên giường lớn, khung cảnh này, thân thể này, rõ ràng vẫn là thời đại của “Tiếu”, thân xác của “Tiếu”. Trong đầu một mớ hỗn độn, này là ai? Ta là ai?
Là Thập Tam Vĩ Hồ từng tàn sát Tam giới?
Là Cửu vĩ Bạch Hồ ngu ngốc đi yêu một con người?
Hay chỉ là phàm nhân Lưu Diệp xui xẻo bị kéo đến thế giới này?
Bên trong ta đã không còn tiếng nói đối lập của “Lưu Diệp” hay “Tiếu”, chỉ có duy nhất một mình “ta”.
Là Tiếu đã hấp thu Lưu Diệp hay Lưu Diệp đã nuốt lấy Tiếu?
Có quan trọng sao? Dù sao chúng ta vốn là một.
Trong cơ thể cuồn cuộn chân khí, ta cảm giác sau một giấc ngủ thật dài kia, có lẽ đã có gì đó xảy ra với ta. Ngầm vận chân khí một vòng, ta phát hiện không còn một chút Tán thần đan nào trong cơ thể nữa…
Điều này… không có trong kí ức của ta.
Tán thần đan được giải hết, vốn không nằm trong số kiếp của “Tiếu”…
Ta đã thấy tất cả quá khứ, thậm chí là cả tương lại của kiếp này, kết cục của “Tiếu” vốn chỉ có một: hồn phi phách tán, sau hai ngàn năm tụ hồn mới chuyển sinh thành phàm nhân Lưu Diệp.
Tương lai đó vốn dĩ đã xảy ra, nhưng hiện tại ta đang ở đây… Vậy chứng tỏ kết cục của “Tiếu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-tam-vi-ho-tieu/1606669/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.