Căn lều đã được Tư Mạn dựng ra sẵn, đầy đủ tiện nghi để đón A Nhạn về. Có điều, nàng nhút nhát hơn trước nhiều, hơn nữa, còn cố gắng giữ khoảng cách với Tư Mạn nhất có thể. Về tới nhà, Tư Mạn mới giới thiệu tên mình cho A Nhạn:
- Ta tên Tư Mạn, sau này không cần gọi là công tử gì hết, nàng chỉ cần gọi tên ta là được.
- Tiểu nữ đâu dám.
- Ta cho phép.
A Nhạn bỏ đi làm bánh, mặc cho Tư Mạn có cố gắng gần gũi với nàng bao nhiêu, nàng lại tùy cơ mà xa lánh. Có phải do lòng nàng vẫn còn đau đớn, vẫn còn hận chàng chăng? Hay nàng thật sư không muốn sống cùng chàng.
Tư Mạn dùng bánh và trà, nhâm nhi từng miếng, thưởng thức từng vị ngọt của bánh, vị thanh mát của trà, rồi nói với A Nhạn:
- Nàng biết không, trước đây cũng có một người từng làm cho ta ăn món bánh này, vị bánh của nàng ấy thật sự không thể nhầm lẫn vào đâu được.
- Tiểu nữ ngu muội, bánh có phải không được ngon không?
- Không, bánh rất ngon, hơn nữa, còn rất giống với vị của nàng ấy làm, thật sự rất giống.
- Đa tạ công tử đã khen.
- Ta đã nói nàng không cần gọi ta là công tử, gọi Tư Mạn được rồi.
- Được, Tư.. Tư Mạn.
Chàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn bánh, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn A Nhạn.
Tối hôm ấy, A Nhạn muốn mượn một cái chăn để xuống đất nằm, nhưng Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-sinh-ai-mo/2982015/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.