Chân tay của chàng đều bị trói bởi xiềng xích, sấm sét đã kêu ầm, trời đen mịt mù, A Nhạn ở dưới hạ giới cũng có thể cảm nhận được một trận mưa lớn sắp giáng xuống.
Tư Mạn nắm chặt hai tay, sét đánh xuống, một phát đau đớn vào người chàng, vết thương bỏng ở trên da đã hằn sâu.
Tiếp tục phát thứ hai, thứ ba, rồi cứ tiếp tục như vậy, y phục của chàng đã nhuốm đỏ máu. Chàng đau đớn, nhưng lại cắn răng chịu đựng, không kêu gào, không chống cự. Máu từ miệng cứ thể mà phun ra không ngừng, cả người chàng run rẩy, đau xót, mỗi một tia thiên lôi đánh xuống như một trưởng chí mạng đánh vào người chàng, như muốn xé tan nát người chàng ra vậy.
Sau một hồi lâu, cuối cùng chàng cũng kiên nhẫn mà chịu hết bốn mươi chín đạo, mắt chàng lờ đờ, mọi thứ xung quanh cũng chẳng nhìn rõ nữa, chàng thật sự rất muốn ngất đi. Cơ thể thì chỗ nào cũng đau nhói thấu tâm can, máu chảy ướt đẫm, chàng vẫn cố gắng gượng nói trong sự đau đớn:
- Vẫn còn.. vẫn còn bảo kiếm, tới đi.
Hai vị thiên quân thật sự không dám dùng tới bảo kiếm nữa, họ sợ nếu dùng, Tư Mạn có thể sẽ không giữ được mạng nữa. Nhưng trong cơn mê man, Tư Mạn vẫn giục họ mau chóng dùng bảo kiếm, họ chỉ nhắm mắt mà tuân lệnh.
Bảo kiếm đụng vào da thịt chàng, rồi từ từ gột bỏ linh khí, lúc này, chàng thật sự không thể kiềm chế được cơn đau nữa, chàng hét lên trong sự đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-sinh-ai-mo/2982013/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.