Giang Lâu Tâm sau khi say rượu thì khó chịu nguyên cả ngày, bị tiếng gõ cửa đánh thức, khi tỉnh dậy hai mắt tối sầm lại, bị tụt huyết áp.
Nhìn thấy Bùi Mộ Ẩn đang nắm tay đứa trẻ bốn tuổi, ôm trán hỏi: "Mày bắt cóc con của ai?"
Bùi Mộ Ẩn còn mù mịt hơn hớn ta, lúng túng nói: "Mang từ căn hộ của Chúc Huỳnh tới. Bé con ở nhà một mình, tao sợ lại chạy ra ngoài, đưa đến bệnh viện cũng không tốt lắm. "
Đây là một cậu bé câm điếc chưa biết đọc chữ.
Lúc còn trong căn hộ Bùi Mộ Ẩn cố gắng liên lạc, nhưng vật vã hồi lâu cũng không được, số điện thoại của Hứa Nguyên Tư lại không liên lạc được, gần như tuyệt vọng.
Anh chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin trước mắt, bé con so với anh còn sợ hãi hơn, khóc thút thít suốt một quãng đường.
Giang Lâu Tâm sững sờ: "Mày thật là khoa trương, còn muốn tao dỗ trẻ con!"
"Tao nhớ mày có đi làm tình nguyện ở cô nhi viện mà, còn học ngôn ngữ ký hiệu? Không phải được trẻ em chào đón lắm sao?"
Giang Lâu Tâm thì thào: "Tao lúc ấy là vì theo đuổi trai đẹp, không phải là thật sự yêu trẻ con! Tao quên hết ngôn ngữ ký hiệu rồi!"
Hứa Nguyên Tư và Bùi Mộ Ẩn trước đó có nói qua để chìa khóa dưới chậu hoa trước cửa, bé con cũng là lấy chìa khóa nơi đó để mở cửa.
Bé con rất quen thuộc trong nhà, giống như cậu chủ nhỏ, khi bị Bùi Mộ Ẩn "bắt cóc", còn lấy cuốn truyện cổ tích trong tủ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-phan-hong-xu/1062415/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.