*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với loại ma ốm như Chúc Huỳnh, tĩnh dưỡng ngày qua ngày là điều rất cần thiết.
Bất cẩn một chút thôi thì cảm sốt hay cảm xúc lên xuống thất thường đều có thể ảnh hưởng đến cơ thể của cậu.
Bác sĩ tận tình khuyên cậu cả nữa ngày, nhắc nhở Chúc Huỳnh rằng cậu phải tuân theo chỉ định của bác sĩ, hạn chế tích tụ muộn phiền trong lòng.
Chúc Huỳnh vùi nửa mặt vào gối, hít thở yếu ớt.
"Khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
Bác sĩ nói: "Dưới tình huống này mà cậu còn muốn xuất viện? Ở đây thêm một thời gian nữa, mỗi ngày đều phải uống thuốc kích thích pheromone, cuối tuần sẽ làm kiểm tra chi tiết cho cậu."
Sau gáy Chúc Huỳnh dán một miếng dán cảm biến, có thể theo dõi quá trình tiết pheromone mọi lúc, số liệu dường như hỗn loạn cả lên.
Trong tình huống như vậy mà cậu vẫn dửng dưng, cậu chỉ cảm thấy nơi nhạy cảm mỏng manh bị dị vật ngăn cách, có một loại cảm giác bị rình mò và khống chế rất khó chịu.
"Tôi dời kiểm tra sang thứ hai", cậu nói.
Bác sĩ nói: "Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi mà còn nhiều công việc bận như vậy sao? Vậy thì cậu gọi điện cho cấp trên của cậu đi, tôi xin nghỉ phép giúp cho."
Chúc Huỳnh đang rất mệt mỏi, cất tiếng: "Tôi thực sự không cần kiểm tra, cũng không cần uống thuốc. Tôi đã làm việc này nhiều năm rồi cũng chẳng sao."
Rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-phan-hong-xu/1062413/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.