Hai mươi năm qua đi rồi, Bạch Bảo Châu cũng từ một cô gái trẻ trung biến thành một bà bác trung niên.
Cô ta vẫn được gả cho Cố Thanh Phong như ý nguyện, nhiều năm qua Cố Thanh Phong vẫn làm kĩ sư trung bộ công trình của xưởng gốm sứ Vĩnh Định.
Bởi vì khắp nơi không coi trọng anh ta, cho nên hôm nay anh ta vẫn chỉ là một kĩ sư bình thường, làm công ăn lương, nhận tiền lương hàng tháng chỉ đủ nuôi gia đình sống tạm.
Khát vọng vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, Cố Thanh Phong luôn buồn bực không vui, dần dần thích uống rượu, cho đến bây giờ đã là rượu không thể rời thân.
Cố Thanh Phong của tuổi bốn mươi không được đẹp trai phong nhã như Cố Thanh Phong của hai mươi năm trước nữa rồi, bây giờ cả người anh ta béo núc ních.
Năm đó thành tích học tập của Bạch Bảo Châu không được tốt cho lắm, sau này lại không có quan hệ để cho cô ta đi cửa sau, cho nên thành tích bài thi chuyên ngành của cô ta vô cùng kém, cuối cùng cũng chưa thể tốt nghiệp được.
Lâm Mẫn cầm toàn bộ số tiền của nhà họ Bạch rồi sống một cuộc sống thoải mái, sau này bà ta quen một người đàn ông, nghe nói là doanh nhân lớn đến từ Hương Giang, còn chưa hỏi kĩ càng đã bỏ đi theo người ta.
Hai năm sau bà ta về lại thành phố Kiền, lúc đó người ta mới biết cái tên đàn ông kia đâu phải doanh nhân lớn gì đâu, chẳng qua anh ta mở được một cửa hàng bán đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3879419/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.