Đồng Thuần An xuất thân là người trong thành, xem như là người có văn hóa, thường ngày tỏ vẻ xa lạ với những người trong thôn này, ánh mắt nhìn nông dân chân đất như bọn cô cũng kiêu ngạo.
Người duy nhất trở thành ngoại lệ của cậu ta là Hạ Văn Tĩnh.
Thế nhưng, một kẻ thanh cao như cậu ta lại không hề có nét ngạo nghễ của người có học khi lấy tiền bán thân mua mạng của nguyên thân đi làm ăn, cũng không cảm giác tiền này dính m.á.u mà xài rất thoải mái.
Lúc lấy tiền, vẻ thanh cao và ngông nghênh thường ngày của hắn bị chó gặm rồi sao? Nhìn mãi không ra.
Mỗi năm khi Hạ Văn Tĩnh nhớ đến nguyên thân, hắn còn đau lòng khuyên nhủ cô ta, rõ ràng hắn có qua lại với nguyên thân được bao lần mà lại ra vẻ quen thuộc với cô, buồn nôn.
Đích thị là một kẻ đạo đức giả.
Sự xuất hiện của Đồng Thuần An khiến Hạ Văn Tĩnh luống cuống.
Vừa rồi anh ấy nghe được bao nhieu? Anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình? Anh ấy cũng sẽ nghĩ mình giả tạo như chị mình chứ?
Đột nhiên cô ta cảm thấy giận vì sao chị lại nói những lời đó, thậm chí còn thắc mắc liệu chị ta có đang cố ý nói cho Đồng Thuần An nghe không.
Cô ta chưa bao giờ ghét chị mình đến thế. Chẳng lẽ chị mình lại vui vẻ khi cô gặp khó khăn sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Văn Tĩnh khóc như hoa lê rơi: "Dù chị tin hay không, nếu có thể, em thật sự bằng lòng gả đi, chịu khổ thay chị.”
Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878796/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.