Ánh mắt đen láy của Ngu Thanh Nhàn nhìn vò gương mặt bắt đầu tái nhợt của Hạ Văn Tĩnh, ngữ điệu trở nên thích thú:
“Quá tốt, như vậy thì không chỉ có thể xây nhà cho em mà còn dư dả để phụ cấp cho gia đình nhỏ của em sau này. Mua đồ đẹp nè, lên xã ăn nhà hàng nè, mua chun cột tóc xinh xinh rồi nhớ ốc sên thoa mặt nữa.”
Nói đoạn, Ngu Thanh Nhàn đột ngột giơ cổ tay trắng trẻo, xắn tay áo lên làm lộ ra những vết sẹo và vết bầm tím lớn nhỏ, giọng điệu gần gũi thì thầm:
"Mặc dù chị ba bữa một trận nhỏ, hai bữa một trận lớn, làm cực nhất lại ăn ít nhất, nhưng miễn là em hạnh phúc, chị cũng rất vui.”
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Văn Tĩnh cao hơn nguyên thân một đầu sắc mặt hồng hào với mái tóc đen nhánh, cười hỏi:
“Em gái, em bảo chị phải kiên cường, thế em làm thế nào để sống vui sống tốt nhỉ? Nói chị nghe, làm thế nào?”
Hạ Văn Tĩnh như con cá mắc cạn, sau khi vùng vẫy một lúc lâu đã quay trở lại mặt nước đầy dưỡng khí, cuối cùng cô ta chậm rãi thở ra một hơi, cô ta ủy khuất vô tội cụp mắt xuống:
“Chị, chị đang trách em? Nhưng mà người gả chị đi là bố mẹ, không cho chị đi học cũng không phải em, chị nói em như vậy thật không công bằng, chị thay đổi rồi.”
Nói xong, trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, buồn bã thất vọng nhìn Ngu Thanh Nhàn,
“Kìa kìa, sao lại khóc? Sao chị có thể trách em?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878795/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.