Cô đổi hướng, đi về phía sau núi.
Tục ngữ nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, thôn Xương Sơn tựa vào một quả núi lớn, trên núi sản vật phong phú, nếu nói nghèo thì cũng không nghèo lắm, nhưng người ở thôn Xương Sơn có chung một đặc điểm, đó chính là lười.
Thà ờ trong thôn kiếm mấy điểm công dưới ruộng, cũng không muốn làm việc vất vả thêm chút nào. Chỉ khi nào thực sự thèm ăn, hoặc đói quá họ mới nghĩ đến chuyện lên núi kiếm đồ ăn.
Đang giữa tháng chín, buổi sáng trời thu mát mẻ, Ngu Thanh Nhàn đi sâu vào trong núi, chưa đi được bao lâu đã có một con thỏ xám chạy qua trước mặt cô.
Ngu Thanh Nhàn không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi theo, đồng thời còn nhặt một viên đá dưới đất lên, lợi dụng đúng cơ hội ném một phát về phía trước, con thỏ lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển chạy tới nhặt thỏ, sau đó phải dựa vào gốc cây thở dốc.
"Hệ thống, ta đã hoàn thành mĩ mãn một nhiệm vụ, không có phần thưởng nhiệm vụ à?" Đời trước văn học giải trí rất phát triển, tiểu thuyết xuyên không có hệ thống như cô rất nhiều.
Mỗi khi so sánh với các nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không, Ngu Thanh Nhàn luôn cảm thấy mình thua thiệt.
Hệ thống điên cuồng lóe lên trong không gian hệ thống, nó rất chột dạ.
Ngu Thanh Nhàn là ký chủ thứ năm bị nó bắt được, lì xì của nó đã sớm phát hết rồi.
Phần thưởng nhiệm vụ không còn chút nào, mấy lần sửa lại thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878780/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.