“Hơn nữa, người ta nói có tuổi mà sinh nở thì nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, tuy đối với anh, em mãi mãi luôn 18 tuổi nhưng anh vẫn rất sợ.”
Vì thế, chút gượng gạo mất tự nhiên trong mắt Ngu Thanh Nhàn đã tan biến sạch, cô hôn nhẹ lên khóe miệng Văn Thanh Yến một cái: “Cảm ơn anh.”
Văn Thanh Yến cầm tay cô: “Cảm ơn anh gì chứ, chúng ta là vợ chồng, nói cảm ơn thì quá khách sáo rồi. Nhưng nếu em muốn cảm ơn cũng không phải không được, lấy thân báo đáp nhé.”
Ngu Thanh Nhàn chưa kịp đáp lời đã bị Văn Thanh Yến đè ngã xuống giường.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngu Thanh Nhàn nhìn những dấu vết loang lổ trên người bèn phỉ nhổ Văn Thanh Yến một trận, đã một đống tuổi rồi mà còn dám càn rỡ như thế.
Văn Thanh Yến cũng thấy, ngại ngùng sờ mũi cười cười với cô:
“À thì, tại mấy chục năm trước đây phải sống thanh tâm quả dục như hòa thượng, mãi mới có dịp được ăn mặn, cũng phải cho anh có cơ hội bù lại chứ?”
Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: “Dậy mau, không đi làm chắc?”
Văn Thanh Yến đứng dậy thay đồ, ngó ra ngoài thấy trời đã sáng, bèn chép miệng một cái: “Giờ anh đã thực sự hiểu được vì sao thời cổ đại lại lưu truyền câu thơ kia.”
Ngu Thanh Nhàn đang chải đầu, nghe anh nói thế bèn tò mò hỏi: “Câu thơ gì?”
“Đêm xuân ngắn ngủi, trời đã rạng, từ đó quân vương chẳng lên triều sớm.”
Văn Thanh Yến chưa nói hết câu đã vội ngửa người ra sau né, một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878749/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.