Dù anh ta cũng biết người phụ nữ đứng trước mặt mình đây đã không còn giống như người vợ trước của mình, nhưng ấn tượng cố hữu ăn sâu vào tiềm thức rất khó lòng thay đổi trong một sớm một chiều.
Giang Bảo Quốc nhìn Văn Thanh Yến, ngoại hình gã này không hề kém mình, thậm chí còn cao hơn mình một cái đầu!
Gã này mù rồi sao? Lục Thanh Nhàn chỉ là một người đàn bà đã từng ly hôn.
Giang Bảo Quốc lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt chất đầy oán hận như thể vừa bắt quả tang vợ ngoại tình.
Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy ghê tởm muốn c.h.ế.t rồi.
“Tôi nể mặt anh một lần nên anh được nước lấn tới đúng không? Vết thương lần trước đang lên da non nên lại ngứa da à?”
Ngu Thanh Nhàn đưa xe đạp cho Văn Thanh Yến giữ giùm rồi nói tiếp:
“Lại còn muốn kiếm bố dượng phải thông qua anh trước, tôi đã từng bảo mặt anh to như cái đấu, lúc nào cũng thấy mình quan trọng, đã lâu không gặp lại, cái mặt anh giờ lại bành trướng nữa rồi, đấu cũng không chứa nổi mặt anh đâu.”
Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa bước lên trước.
Giang Bảo Quốc nhớ đến lần trước bị cô đánh nhừ tử, đau hơn nửa tháng trời mới đỡ, bèn sợ hãi lùi lại. Bộ dạng nhát c.h.ế.t của anh ta khiến Ngu Thanh Nhàn trợn trắng mắt, đánh loại người này chỉ tổ bẩn tay mình.
Trước cổng khu tập thể xưởng dệt tấp nập người qua lại, trong đó có không ít người nhận ra Giang Bảo Quốc.
Cha mẹ Vương Văn Quân không thiếu dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878725/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.