Chẳng qua là cảm thấy mới lạ, cảm thấy nói chuyện với cô rất thú vị.
Có những lúc Bạch Hạ Hạ lại thấy chần chừ, cô không thể chịu được cảnh ở sâu trong núi đầy rẫy những khó khăn và cô quạnh.
Cô muốn ăn quà vặt, muốn ăn thịt kho, vịt quay, chân giò hun khói…
Trong mơ nghĩ đến mà chảy nước miếng.
Mùa thu đến, cuối cùng Bạch Hạ Hạ cũng phải đưa ra lựa chọn.
Cô muốn sống, hơn nữa, con người chung sống lâu ngày với động vật, không được nói chuyện cùng với con người thì không ai có thể chịu nổi. Cô quyết định rời khỏi núi Thúy Liên tìm một con sen xúc phân, chăm sóc cho cô.
Cách này rất hay, nhưng… Cô là người chứ không phải mèo.
Đột nhiên Bạch Hạ Hạ mất hết hứng thú, đôi con mắt với hai màu xanh lục huyền bí và màu của đại dương xanh thẳm giờ đây mất đi sự trong sáng long lanh, thay vào đó là một màu buồn ảm đạm. Chiếc đuôi sau lưng cô yên lặng buông trên mặt đất, không còn vui vẻ đong đưa như bình thường.
Cô cúi thấp đầu: “Xin lỗi…” Bạch Hạ Hạ tự nói với bản thân: Bây giờ mày là một con mèo, là một con mèo.
Phải từ từ, không thể sốt ruột, vội vàng hấp tấp cũng không giải quyết được chuyện gì.
Cô cũng rất biết ơn Quách Triều Minh đã nhắc nhở, cô vội vàng quên mất bản thân là một con mèo, lại muốn chạy đến bệnh viện trông coi Tần Tiêu đang bị thương, đó chẳng phải là một chuyện rất buồn cười hả? Chắc chắn sẽ không ai quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-meo-toi-muon-lam-cong-cho-to-quoc/4471294/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.