Bà ngoại vừa ra lệnh, cả nhà lập tức hành động, người lớn bê đồ ăn, trẻ con xếp ghế, một đống người nhìn có vẻ loạn, lại vô cùng có trật tự, giống như mỗi người đều đã quen mình phải làm gì.
Mấy đứa cháu từ hai đến bốn tuổi chạy nhảy ngoài sân, nghe thấy tiếng bà ngoại gọi: “Tiểu Quả Tử, tập hợp!”
Lập tức đi theo cậu nhóc bốn tuổi, chạy lạch bạch đến chỗ bà ngoại.
Bà ngoại đắc ý khoe khoang với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: “Đây là nhà trẻ của nhà họ Lý chúng ta, dạy dỗ không tệ lắm nhỉ.”
Câu này lại chọc mọi người cười rộ lên.
Tô nhuyễn đã hơi hiểu vì sao hai anh em nhà họ Ngôn đều thích chạy tới nhà bà ngoại rồi, đúng là rất ầm ĩ, nhưng lại rất thoải mái.
Trong phòng khách bày hai bàn tiệc lớn, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn.
Bà ngoại kéo dì Phúc ngồi xuống vị trí chủ nhà, trịnh trọng giới thiệu Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm với mọi người, sau đó nói: “Bây giờ các con làm quen hai đứa nó là được, lát nữa đừng đưa nhầm bao lì xì.”
Nói xong bà ấy còn cười tủm tỉm với Tô Nhuyễn: “Hai đứa đừng sốt ruột, nhà nhiều người, trong chốc lát chắc chắn chưa thể quen hết, khi nhận lì xì làm quen lại là được.”
Tô Nhuyễn cười không khép nổi miệng, hình như ở trong căn nhà này không một giây phút nào là không có tiếng cười.
Khi ăn tới nửa bữa, đột nhiên Ngôn Thiếu Thời nghĩ ra điều gì đó, cậu la toáng lên: “A, đúng rồi, cá viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/4241616/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.