Dịch Gia Di khóa xe đạp lại một bên, lấy đưa vật phẩm cần thiết để tra án cho phía cảnh sát làm lý do, chào hỏi đồng nghiệp cảnh sát mặc quân tranh đang phong tỏa hiện trường gây án rồi thuận lợi trà trộn vào trong khu phong tỏa. 
Trong ngõ chất đầy tạp vật: Chiếc xe đạp hỏng nằm chỏng chơ bên đường, chỉ có một chiếc bàn ba chân, và vật bài tiết của động vật nào đó đã được xử lý... 
Ngẩng đầu lên có thể thấy lan can sắt vươn dài bên ngoài cửa sổ nhà người khác, trong lan can chất đống đồ bỏ đi, chắn kín cả cửa sổ. 
Tầm nhìn thả đi xa hơn sẽ thấy phía tận cùng là cái lều của ông cụ nhặt đồng nát và cầu thang sắt ở ngã rẽ... 
Dịch Gia Di cố gắng kiềm chế tâm trạng đang sôi trào của mình, lúc thở ra còn có thể cảm giác được nhiệt độ thể khí phun ra từ trong khoang mũi quá cao. 
Toàn bộ mọi thứ trong ngõ đều giống y như đúc với hiện trường gây án mà mình đã nhìn thấy, giống như cô thật sự đã từng tới nơi này vậy. 
Dịch Gia Di cố gắng nuốt nước bọt, khi Phương Trấn Nhạc nhìn thấy mình, cô chạy nhanh qua đó, miễn cưỡng treo một nụ cười, móc nước đuổi muỗi từ trong túi ra kéo theo cả đồ trong túi cũng bị lôi ra ngoài, lại luống cuống tay chân nhét về, phí rất nhiều sức mới đưa được nước đuổi muỗi tới trước mặt Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt cũng đã lúng túng đến nhỏ máu. 
Hành động của cô rõ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-than-tham-huong-giang/2498200/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.