Vận chuyển đống tạp vật ra, ngoại trừ bụi bặm, bùn đất, vụn gỗ cùng một mùi hôi thối mục nát không có cách nào miêu tả được ra cũng chỉ có một cái cống tồi tàn thải nước bẩn từ hộ dân cư trước đây mà thôi.
Anh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Dịch Gia Di: “Cô đã nhìn thấy gì?”
Ngón tay của Dịch Gia Di lạnh ngắt.
Không đúng, rõ ràng cô đã “nhìn thấy” con dao nhỏ đó rơi ở đây mà.
Vì đã xác định được vị trí, cô không chịu từ bỏ mà ngồi xổm xuống bên cạnh anh, không ngừng nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn thò tay mò vào cống, sờ soạng từ trong ra ngoài.
Ngay lúc Phương Trấn Nhạc đang định vỗ lên vai cô, gọi cô về nhà ăn cơm thì Dịch Gia Di đột nhiên mò được một thứ, hai ngón tay nhón lấy giơ lên cao.
Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh, tay cầm con dao nhỏ giống như quả bom giơ ra xa nhất, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Phương Trấn Nhạc ngừng thở trong giây lát, đôi mắt lập tức sáng lên, quay đầu gọi to: “Chú Cửu!”
Lâm Vượng Cửu đang ngồi xổm trong đống giấy báo tìm vật chứng, nghe thấy tiếng gọi này cũng mờ mịt quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy Dịch Gia Di như đang giơ gói thuốc nổ và “gói thuốc nổ” trong tay cô, ông ta đứng phắt dậy, móc túi đựng vật chứng trong túi ra, lao tới cẩn thận đựng con dao trong tay Dịch Gia Di lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhân viên cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-than-tham-huong-giang/2498197/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.