“Anh Nhạc cũng phái người đi giám sát chỗ bán sữa bột và sữa bò rồi, nếu có người khả nghi tới cửa cũng sẽ ghi sổ và điều tra, bây giờ chỉ có thể đợi thôi.”
Đứa trẻ bị mổ ra lấy như vậy, không nói sinh non mà còn không có sữa mẹ, hung thủ cũng không biết xuất phát từ mục đích gì mà làm như thế, chỉ sợ đứa trẻ sơ sinh này lành ít dữ nhiều.
Dịch Gia Di nhíu mày, vừa uống nước vừa cắn miệng cốc trà.
Khi đứa trẻ đó ra đời vẫn còn sống, nhìn bộ dáng nhẹ tay nhẹ chân của hung thủ chắc là muốn đứa bé sống sót.
Sir Phương đã phái người đi giám sát việc mua bán ở hàng sữa bột và sữa bò, nói không chừng đây cũng là một cách có thể bắt được hung thủ.
“Em thấy hơn phân nửa chính là chồng nạn nhân, người chồng đó nói anh ta đi công tác bốn ngày, hỏi gì cũng không biết nhưng khóc thì rất to, cũng chẳng cung cấp được một tí manh mối nào cả, em thấy anh ta hoàn toàn không muốn để chúng ta bắt được hung thủ thì có.” Lưu Gia Mình đấm một cái lên bàn, chửi một tiếng “cặn bã.”
Dịch Gia Di ra sức lắc đầu trong lòng, người đàn ông đó đúng là cặn bã thật, đáng chết thật, nhưng hung thủ không phải anh ta.
Nhưng nói với bọn họ hung thủ là hai người già kiểu gì bây giờ? Rối thế nhỉ.
“Nếu hung thủ là chồng nạn nhân vậy trợ thủ của anh ta đang ở đâu?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.
“Trợ thủ ấy ạ?” Lưu Gia Minh nhìn về phía sir Phương với vẻ ngơ ngác.
Đôi mắt của Dịch Gia Di cũng sáng ngời hẳn lên.
“Kết quả phân tích dấu vết ở hiện trường không loại trừ khả năng có nhiều người cùng gây án.” Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay lên mặt bàn, dùng động tác nhỏ có tiết tấu này để hỗ trợ mình thúc đẩy suy nghĩ: “Đầu tiên, bộ phận giám định không phát hiện ra thành phần thuốc trong máu của nạn nhân, chứng tỏ người chết vẫn còn tỉnh táo trước khi chết.
Một người tỉnh táo không có khả năng nằm im mặc cho cậu hại chết cô ta mà không phản kháng.
Nếu chỉ có một người gây án vậy tại sao ở hiện trường lại không có dấu vết giãy dụa và vật lộn ác liệt.
Khi nạn nhân bị rạch bụng đã rơi vào tình trạng mất tự do, tuy miệng cô ta bị nhét đồ nhưng tay chân cũng không hề có dấu bị trói.
Chắc hẳn có người đã ấn hai tay của nạn nhân khi nạn nhân bị rạch bụng.
Có lẽ người hành hung đã dùng chân mình đè lên một chân của nạn nhân, nhưng muốn rạch được bụng chắc chắn cũng không thể mặc kệ ba chi còn lại của nạn nhân được.
Nên tôi đoán hung thủ chí ít có đến hai người.”
Khi Phương Trấn Nhạc giải thích, nét mặt của anh nặng nề, cả người giống như một cái hồ sâu không thấy đáy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương, trong đầu hô to: “Đúng! Đúng! Là như vậy đó cảnh sát Phương!”
Dịch Gia Như trốn sau quầy thu ngân giả bộ tính sổ nhưng vẫn luôn lén nhìn qua, thấy gương mặt nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương của chị cả, cô ta không nhịn được mà cúi đầu nhỏ giọng nói với em trai đang làm bài tập toán bên bàn nhỏ dưới quầy: “Chị cả nhìn cảnh sát Phương đến sắp chảy nước miếng luôn rồi kìa, đồ mê trai.”
“…” Gia Tuấn cúi đầu làm bài tập.
“Chị vẫn thích người cởi mở kia hơn, trong phóng khoáng đẹp trai, vừa nhìn đã biết rất thú vị rồi.”
“…” Gia Tuấn vẫn làm bài tập như cũ.
“Không biết trong cục cảnh sát của chị cả còn có người nào đẹp trai và phong độ hơn không, kiểu vừa phong lưu vừa nghĩa khí, đi đường mang gió như Tiểu Mã Ca ấy.”
“…” Gia Tuấn làm bài tập.
“Nhưng nhìn kỹ đúng là sir Phương đẹp trai hơn thật, hóa ra chị cả lại là người thích nhìn mặt mũi, thật nông cạn.”
“Em cũng thích kiểu như cảnh sát Phương hơn.” Đột nhiên Gia Tuấn ngẩng đầu, ấn cây bút máy một cái, vất lại một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]