“Phương…” Đột nhiên Gia Như nếm ra được vị gì đó khác thường, trừng mắt nhìn em trai nhà mình với ánh mắt kỳ quái, tình huống gì đây? Một bé trai như cậu bé sao lại nói “thích kiểu như cảnh sát Phương” gì đó?
Dịch Gia Như vừa định nhéo tai em trai tra hỏi cậu bé câu nói đó rõ ràng có ý gì cho ra nhẽ, thì Phương Trấn Nhạc ngồi trong quán ăn đột nhiên chuyển tầm mắt ra sau quầy, cho dù có lẽ chỉ là tình cờ nhìn qua thôi nhưng ánh mắt đã trải qua sự mài giũa của anh đã sớm nhuộm đầy đao quang kiếm ảnh, chỉ một cái liếc mắt như thế đã dọa Dịch Gia Như sợ hãi cúi đầu rụt cổ, quên mất cả chuyện tra hỏi em trai.
Đợi khi Phương Trấn Nhạc thu lại tầm mắt, cô ta chạy vù ra sau bếp giúp đỡ anh cả, không dám nhìn trộm nữa.
Bên đó Lưu Gia Minh vẫn còn đang rối rắm với lời giải thích của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày hỏi: “Ông bác canh cửa rất chắc chắn chồng nạn nhân chỉ về có một mình mà.”
“Ở đó có rất nhiều khách thuê, người ra người vào rất phức tạp, ông cụ canh cửa mắt đã mờ, ngồi ở đó chỉ để trang trí, cũng không cung cấp được thông tin hữu hiệu gì.” Lâm Vượng Cửu trượt người ngồi dựa vào ghế, ép cái ghế cũ kêu cót két cót két.
Gặp những nhân chứng như thế là mệt nhất, cho dù trong đầu bọn họ thật sự có tin tức liên quan cũng cần bạn không ngừng hỏi tới hỏi lui biến hóa đủ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-than-tham-huong-giang/2498159/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.