Đương nhiên chú Phúc với thím Phúc biết cô không có khả năng giết người rồi, nhưng cô mà tới đồn cảnh sát một phen, a sir điều tra thân phận của cô sẽ biết ngay cô là dân nhập cư trái phép, sẽ tống trả cô về ngay.
Trong lòng Tô Niệm Tinh làm sao không biết, chẳng qua chuyện đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể trấn an bọn họ trước, cũng ngầm nói cho bọn họ biết cô sẽ không khai bọn họ ra.
…
Trong căn phòng yên tĩnh có một chiếc bàn tam giác, Tô Niệm Tinh ngồi ở một cạnh, hai vị a sir mỗi người ngồi ở một bên, một người phụ trách ghi chép, một a sir khác thì ngồi đối diện với cô với vẻ uy phong lẫm liệt, giọng nói không hề có bất cứ sự dao động gì hết: “Họ tên?”
“Tô Niệm Tinh!”
“Có chứng minh thư không?”
Tô Niệm Tinh móc một cái chứng minh nội địa từ trong túi áo ra, a sir phụ trách ghi chép liếc mắt nhìn cô: “Thẻ công tác hoặc thẻ xanh thì sao?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: “Không có.”
A sir ngồi đối diện cầm chứng minh thư của cô lên, cười bảo: “Lá gan cũng to quá nhỉ, nhập cư trái phép vào đây từ khi nào?”
Tô Niệm Tinh ngáp một cái, hôm nay trời còn chưa sáng đã ra ngoài dọn hàng, bận rộn suốt cả một ngày, giờ cả tâm hồn lẫn thể xác của cô chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã thôi, nhưng tất cả đều đã bị bọn họ phá hỏng hết rồi. Đặc biệt là a sir này còn hỏi nọ hỏi kia chứ không hỏi trọng điểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894467/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.