Dùng thớt gỗ để băm cá viên dễ dàng lẫn cả vụn gỗ vào, đổi thành nhựa thì lại càng không ổn hơn, còn lâu mới vệ sinh sạch sẽ được bằng máy móc.
Tô Niệm Tinh đã có cái máy này rồi, một ngày cô làm mười nghìn viên cá cũng vẫn nhẹ nhàng ung dung.
Mỗi ngày cô đều có thể bớt ra hai tiếng đồng hồ để đi tìm bà A Hương, xem bà ta tính quẻ cho người khác.
Buổi trưa hôm nay ăn cơm trưa xong cô lại đi tìm bà A Hương, trước quầy hàng chẳng có một mống khách, bà A Hương đang ngồi ở trước sạp hàng đan áo len với vẻ thong dong. Loại cách làm giống như bác gái nhàn nhã ở nhà này lại càng giảm nhẹ đi cảm giác thần bí mà cái nghề này mang tới, cũng khó tránh chuyện làm ăn của bà ta càng ngày càng kém.
Tô Niệm Tinh ngồi xuống nói lại chuyện chú Phúc và thím Phúc đã mua một cái máy xay thịt cho bà ta nghe.
Bà A Hương đặt công việc trong tay xuống, nhìn cô với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Con bé ngốc nhà cháu, cháu kêu họ mua máy xay thịt rồi, không sợ bọn họ giảm giờ làm của cháu xuống hay sao?”
Tô Niệm Tinh gãi đầu, trước đó quả thật cô có từng nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng chú Phúc và thím Phúc đối xử với cô rất tốt, cộng thêm cô quả thật không thích làm công việc có tính lặp lại như vậy cho nên lười làm một cách hợp lý vẫn chiếm ưu thế hơn. Thấy bà A Hương lo lắng cho mình, cô vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894463/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.