Tô Niệm Tinh nhìn bộ quần áo trong cửa hàng, kiếp trước cô trực tiếp đặt những món hàng đắt đỏ gửi về đến tận nhà, còn bây giờ thì sao? Xuyên vào cái thân mặc áo phông rộng, đến ngay cả dũng khí đi vào cũng không có.
Cô thở dài một tiếng, quay người đi xuống tầng.
Cô trực tiếp đến khu đồ điện, hỏi bên này xem có máy xay thịt không? Tốc độ nặn cá viên của cô đã luyện đến mức nhanh nhất rồi, mỗi ngày cùng lắm chỉ có thể nặn được bốn nghìn viên, muốn gia tăng tốc độ đến mức tốt nhất và tiết kiệm sức nhất thì phải mua một cái máy xay thịt. Đợi cô gom đủ tiền về nội địa rồi, chú Phúc và thím Phúc dùng máy xay thịt cũng được, không cần lo lắng không thuê được người làm nữa.
Giá đồ điện gia dụng những năm chín còn lâu mới đắt như ở kiếp sau, nhưng đồ điện ở Hương Giang cũng rẻ hơn ở nội địa một chút, cho nên có rất nhiều dân làm ăn đã phất lên nhờ buôn lậu đồ điện từ Hương Giang.
Máy xay thịt mà Tô Niệm Tinh cần là đồ điện loại nhỏ, cũng không thuộc lại đồ điện gia dụng, chẳng qua, nhân viên bán hàng nói xưởng bọn họ có loại sản phẩm này.
Một máy giá ba nghìn đồng, giá cả không hề rẻ, tiền trong tay Tô Niệm Tinh không đủ, còn nữa, sạp cá viên này cũng không phải của cô, cô chỉ là một người làm công, chuyện lớn như mua thiết bị này chắc chắn phải trưng cầu ý kiến của chú Phúc và thím Phúc.
Cô cảm ơn nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894462/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.