Ngoại trừ vậy ra, hình ảnh nhất định phải có liên quan mật thiết đến người xem bói, ví dụ như người thân, duyên phận, nhà cửa, sự nghiệp và vận khí. Chuyện không liên quan đến người xem bói thì cô không thể nhìn thấy được. Ví dụ có hàng xóm muốn cô tính mã số trúng thưởng của Mark Six. Cô đã thử rồi nhưng hoàn toàn không nhìn thấy. Có điều, sau khi người xem quẻ mua xổ số, cô có thể thông qua nắm tay để nhìn thấy đối phương có trúng hay không, nhưng lại không nhìn thấy được mã trúng thưởng. Dị năng này cũng không biết nói chuyện, nếu nó biết nói chuyện thì nhất định sẽ bảo cô rằng: Đừng hòng lợi dụng dị năng để phát tài to.
Hình ảnh mà cô nhìn thấy nhiều nhất là ba phút, có đôi lúc là cảnh đơn nhất, cũng có đôi lúc là nhiều cảnh.
Lần trước cô với bà A Hương cũng chỉ là sượt qua mu bàn tay cho nên cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh có vài giây, nếu thời gian cô nắm tay bà ta lâu hơn một chút thì có lẽ có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn.
Cô hỏi chú Phúc và thím Phúc mấy giờ thì bà A Hương dọn hàng? Chú Phúc và thím Phúc thi thoảng cũng sẽ đến đường Paterson bày sạp, đại khái thì khoảng mười giờ tối bà A Hương sẽ dọn hàng.
Tô Niệm Tinh xin nghỉ nửa ngày với hai người họ, cô muốn đi thăm bà A Hương.
Từ sau khi cô tới ngoại trừ làm việc thì chính là làm việc, bây giờ cũng chỉ là đi thăm bà A Hương cho nên chú Phúc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894447/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.