Ba người cùng đi một con đường, cuối cùng Cố Ngao Văn lại bắt đầu lên tiếng gây chuyện: "Cố Vệ Quân, có phải là anh không có mắt không? Tại sao anh lại có thể để một cô gái như Bạch Thanh cầm nhiều thuốc như vậy còn anh thì lại đi tay không được chứ?"Cố Vệ Quân đút hai tay vào túi, cậu nói với vẻ lười biếng: "Đừng chỉ biết nói suông, em có thể giúp đỡ người ta.
Anh đâu có không cho em cơ hội đâu chứ?"“Hãy nhìn xem, đây là phẩm chất của một học sinh có thành tích cao ở Thủ Đô đấy.” Cố Ngao Văn đang cầm kem que ở trên tay cho nên cậu ta không còn rảnh tay nào nữa."Đột nhiên tôi nhớ ra là loại thuốc này còn cần phải có thuốc mồi nữa." Lâm Bạch Thanh dừng lại và nói: "Hai người có thể đi tìm thuốc mồi cho tôi được không? Đó là ba con dế mèn nhưng nhớ kỹ là chúng phải còn sống, hơn nữa không được không còn hoàn chỉnh và tất cả đều phải có đuôi.""Thuốc mồi ư? Đó không phải là mê tín thời phong kiến sao?" Cố Vệ Quân lớn tiếng nói: "Tôi phản đối mê tín thời phong kiến cho nên tôi sẽ không đi đâu."Nhưng Cố Ngao Văn lại rất tích cực: "Tôi biết ở chỗ nào có dế mèn, bây giờ tôi sẽ đi bắt chúng giúp Bạch Thanh."Nhìn thấy em họ của mình rời đi, Cố Vệ Quân nghĩ rằng đúng lúc cậu có thể trốn khỏi Lâm Bạch Thanh.Cậu cũng rời đi.
Nhưng trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, trước khi cậu còn nói một câu: “Cái thứ mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-nu-bac-si-trung-y-xinh-dep/2856883/chuong-43.html