"Đúng lúc chú Ba tới đây và gọi tôi ra nói chuyện một lúc.
Tôi cũng có một cái balo không dùng đến cho nên muốn tặng cho cháu." Cố Bồi cẩn thận đánh giá cô gái ở trước mặt mình, sau đó anh nói: "Áo khoác màu trắng này của cháu rộng quá."Một cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác trắng quá khổ so với cơ thể của mình giống như một đứa trẻ đang lấy quần áo của người lớn mặc vậy.Nhưng ai dám tin rằng người giỏi trung y như giống loài quý hiếm và cô lại còn là một bác sĩ trung y giỏi cực kỳ hiếm có.Mặc dù ông Ba gọi, Cố Bồi có thể không đến nhưng anh luôn nhớ kỹ đến chiếc túi sách bằng vải bạt cũ kỹ có chứa kim châm đã hơn mười năm tuổi của cô gái nhỏ này.
Đúng lúc hai ngày trước anh có một chuyến công tác đến thành phố cảng, vì vậy anh đã mua một cái và muốn tặng cho cô.Chiếc áo khoác dài trắng của Lâm Bạch Thanh vẫn là kiểu cũ, bất kể kích thước hay là chiều rộng thì nó cũng giống như là một cái áo choàng.Cô đã mua quần áo mới và cũng muốn ăn mặc đẹp hơn một chút khi gặp Cố Bồi, nhưng không may là anh lại đến không đúng lúc.
Cô đang điều trị cho một người bệnh và cô lại còn mặc chiếc áo khoác dài trắng giống như chiếc áo choàng này.Chỉnh lại quần áo, Lâm Bạch Thanh thay đổi chủ đề: "Chú nhỏ, có thể là ông Ba đang muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho chú đấy."Việc từ nước ngoài trở về và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-nu-bac-si-trung-y-xinh-dep/2856880/chuong-44.html