Một nhóm người ngồi xuống quán ăn đêm của ông chủ Chu.
Tóc của Chu Thụ Nhân thương cảm đã mọc lại hơn nữa để tóc mái dài che đi phần lớn vết sẹo, không khác mấy so với vẻ ngoài thư sinh đẹp trai trước đây. Sự thay đổi không phải là không có, tai nạn qua đi tất có phúc về sau. Mọi người thấy sự thay đổi lớn nhất của ông chủ Chu hẳn là trở nên lạc quan hơn, đôi mắt thường xuyên ủ rũ cuối cùng như nhìn thấy ánh mặt trời xua tan sương mù.
Đến giúp họ gọi món, ông chủ Chu nhìn chằm chằm vào cô gái mới xuất hiện, hỏi: “Cô gái nhà ai mà cười tươi thế?”
Người làm kinh doanh nói chuyện rất ngọt ngào, rất biết lấy lòng khách hàng. Ông chủ Chu nói giọng Bắc Kinh, những lời này càng giống như hát kịch.
Từ Ngải Lâm lại kéo áo chị họ nói: “Em nghe chú cả nói, người thủ đô lạnh lùng kiêu ngạo lắm, sao lại thế này?”
Ba cô bị người ở đây lừa, ấn tượng với người ở đây cực kỳ không tốt. Ngoại lệ duy nhất là tiền bối Thường đã nói muốn uống rượu với ba cô khiến ba cô nhớ mãi.
Phân biệt vùng miền là chuyện rất thường gặp, đây là bởi vì não bộ con người thích đổ lỗi và lười biếng, tư duy thích đơn giản hóa và khái quát hóa để dễ nhớ. Phân biệt vùng miền thực ra không nên gọi là phân biệt vùng miền, nói chính xác là nhãn mác vùng miền.
“Thủ đô có nhiều người như vậy, có thể dùng một từ để khái quát hết sao? Cũng không thể dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4904658/chuong-3723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.