Đối với các bác sĩ đã hành nghề và các giáo sư lâm sàng, rõ ràng đây là sự kiện không liên quan gì đến họ, không cần phải bận tâm. Trừ khi bản thân bác sĩ đó có người quen tham gia kỳ thi, thì mới hỏi han đôi câu.
“Lúc đi thi, mọi người đã mang đủ đồ chưa?” Đào Trí Kiệt nhân cơ hội này hỏi hai sư đệ, sư muội.
Đào sư huynh hỏi câu này chẳng qua là muốn khoe khoang trước mặt Phương Trạch rằng các giáo sư Quốc Hiệp không hề lo lắng học trò của mình sẽ trượt, nên căn bản không cần hỏi.
Không chỉ Quốc Hiệp, các giáo sư Phương Trạch cũng rất yên tâm về những sinh viên y khoa xuất sắc của trường mình.
Ở đây đặc biệt nhấn mạnh từ “xuất sắc”.
Đừng nghĩ rằng tất cả những sinh viên thi đậu vào các Học viện Y khoa danh tiếng đều là “học bá”, giỏi giang suốt từ đầu đến cuối. Không phải vậy. Sau vài năm học, có những sinh viên mất dần hứng thú với y học hoặc mải mê những thứ khác, không còn tập trung học hành, kết quả là thành tích của họ tụt dốc không phanh so với thời kỳ huy hoàng lúc thi đại học.
Tạ Uyển Oánh nhớ lại các bạn học cùng khóa của mình.
Ngoài Khổng Vân Bân học cùng lớp với cô, cũng đang học khoá 8 của Học viện Y khoa Trọng Sơn, còn có rất nhiều bạn cùng khóa thi đậu vào Học viện Y khoa Trọng Sơn, có hơn chục người, học các chuyên ngành khác nhau.
Trong đó, cô có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với một nam sinh lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854896/chuong-3102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.