Cô ấy làm con gái bệnh nhân vội vã tìm đến, nói một tràng là mẹ cô bị bệnh rất nặng, cô phải chú ý. Cách làm này giống như giáo viên ở trường, thấy học sinh không làm bài tập về nhà, liền gọi điện cho phụ huynh, cho rằng mình rất có trách nhiệm, đau lòng phê bình phụ huynh một trận, bảo họ phải ở nhà giám sát con học bài.
Phụ huynh phải làm sao? Đúng vậy, bác sĩ nói như vậy, Lý Á Hi phải làm sao?
Lý Á Hi không thể giống phụ huynh mà ngây ngốc ra đó được. Bác sĩ ơi, cô giáo ơi, công việc của tôi không phải là bác sĩ, không phải là giáo viên, khả năng của tôi có hạn. Cô bảo tôi làm việc này, cô hãy làm những việc mà tôi có thể phối hợp với cô để làm cho tốt được không?
Cô bảo tôi ở nhà giám sát con học bài? Vấn đề là, tại sao con tôi lại cần phải bị giám sát mới học bài? Con nhà người ta thì không cần? Đây chẳng phải là vấn đề trong giáo dục con tôi sao? Cô là giáo viên, là nhà giáo dục, phải phân tích chuyên môn cho tôi chứ, chỉ bảo tôi giám sát con học bài là sao?
Tương tự, mẹ tôi không nghe lời cô là vì sao, bác sĩ? Bà ấy không nghe lời cô thì làm sao nghe lời tôi? Tôi đâu phải bác sĩ. Bác sĩ không phải nên phân tích chuyên môn về mặt này sao?
Hiểu chưa. Tại sao thầy Đàm nói cô chỉ biết càu nhàu người khác là do kỹ thuật kém.
Lưu Lạp nghẹn ngào nói: “Cảm ơn em, Oánh Oánh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703838/chuong-2601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.